Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1165 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (37)
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Đừng thấy Vệ Từ chỉ mất hai ngày để thuyết phục được Dương Đào liên minh, nhưng 3cả quá trình không hề phẳng lặng bình yên, mà khó khăn nối tiếp khó khăn.
<2br>Dương Đào thuộc phái chủ chiến nhưng thần tử dưới trướng anh ta lại không hứ0ng thú gì với việc này.
Nếu không phải có Nhan Lâm ra sức ủng hộ thì e 0là Dương Đào đã không thể át được những tiếng nói phản đối, quyết định liên min3h.
Thuộc hạ cũ của Dương Đào đến từ Đông Khánh, nhưng sau khi anh ta cắm rễ ở Nam Thịnh thì những nhân tài được chiêu mộ đều là nhân sĩ chính gốc Nam Thịnh.
Dương Đào có thể đứng vững ở Nam Thịnh, bên cạnh việc thuộc hạ cũ rất được việc thì ít nhiều cũng nhờ vào thế gia tại Nam Thịnh.
Lúc trước đã từng nói, thế gia chiếm giữ hơn sáu phần của cải của thiên hạ, gia tộc truyền thừa càng lâu thì cơ ngơi càng lớn.
Thiếu người cho người, thiếu tiền tặng tiền, thiếu binh chiêu binh.
Trên đời này chẳng có thứ gì mà không mua được bằng tiền. Nếu có, chắc chắn là do chưa bỏ ra đủ nhiều.
Dương Đào nhận cành ô liu mà thế gia tặng, nhận sự hỗ trợ hào phóng của họ, lúc này mới có sức phát binh lập nghiệp.
Được lời từ họ tất nhiên cũng phải đáp lại họ bằng thứ gì đó.
Dù gì thì không phải ai cũng như Khương Bồng Cơ, cô có thể cứng rắn từ chối thế gia, nhưng người khác không có bản lĩnh đó.
Kể cả là Khương Bồng Cơ, thành công của cô cũng có một phần nhất định là do may mắn.
Năm đó động đất ở Thượng Kinh khiến vô số người chết và bị thương, lưu dân khắp nơi. Hoàng thất Đông Khánh mặc kệ dân chúng nhất nhất đòi dời đô, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo lại thừa dịp nổi dậy. Khương Bồng Cơ nắm bắt lấy cơ hội này đứng lên, trở thành người tâm phúc của dân chúng Hoàn Châu. Chiêu binh mãi mã, thu nạp thanh niên trai tráng lưu dân để tăng sức mạnh cho bản thân, tích luỹ số vốn ban đầu qua việc hãm hại Bắc Cương, đồng thời lại điều binh đi dẹp Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, vơ vét của cải của chúng.
Thành công của cô gần như không thể nào bắt chước được.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không thể thiếu bất kỳ yếu tố nào.
Khi Vệ Từ tới thuyết phục Dương Đào liên minh, các thần tử xuất thân thế gia dưới trướng anh ta đều không đồng ý.
Bọn họ muốn đặt mục tiêu phát triển trên đất Nam Thịnh.
Nhất thống Nam Thịnh, tự lập làm vua.
Ra nước ngoài đi đánh Hứa Bùi và Hoàng Tung, Dương Đào có thể kiếm được ích lợi gì?
Đánh thắng thì người được lợi nhất là Khương Bồng Cơ, đất của Hoàng Tung và Hứa Bùi đều thuộc về cô.
Sắc mặt thần tử hơi gượng gạo, một lát sau thì cáo từ rời đi.
Nhan Lâm nói vọng vào phía hậu đường: “Chủ công, ra ngoài đi.”
Nhan Lâm ngó đầu ra coi “tình hình quân địch”, thấy người kia đã đi thật rồi mới yên tâm đi ra.
“Thiếu Dương, huynh cũng không tán thành chuyện liên minh?”
“Lợi và hại tương đương nhau, tất cả coi ý chủ công thôi.”
Đứng trên góc độ của Nhan Lâm thì lựa chọn cái nào cũng thế, nhưng Dương Đào chủ chiến, anh ta chỉ có thể lựa chọn ủng hộ.
Dương Đào nói: “Ta từng thề trước linh đường cha ta rằng, sẽ tự tay giết Triệu Thiệu. Nay Triệu Thiệu đầu quân cho Hứa Bùi, Hứa Bùi lại cướp mất nửa châu của ta, món nợ này thế nào cũng phải tính rõ ràng. Hơn nữa, nếu giành lại được Chương Châu thì chúng ta có thể dùng Chương Châu làm tiền trạm để cản trở Liễu Hi...”
Hai câu đầu là lời trong lòng Dương Đào, câu sau là “đạo văn” chủ ý của Nhan Lâm.
Nhan Lâm cũng chẳng thèm lật tẩy, mà ngược lại cười nhạt nói: “Thần cũng có ý này.”
Hiệu suất của Vệ Từ không thể nói là không nhanh, nhưng phát binh đánh trận không giống với những việc khác, mà cần thời gian nhất định để chuẩn bị.
Binh mã của Dương Đào còn chưa lên đường, bên Khương Bồng Cơ đã không kìm được mà khai chiến trước, phá vỡ cục diện bế tắc lúc ban đầu rồi.
Lúc đầu mới chỉ là thăm dò qua lại thôi, mỗi lần đánh trực diện mới thương vong hơn trăm người, đánh trận hời hợt, chẳng đau chẳng ngứa.
Chuyện này chẳng khác gì gãi ngứa qua lớp giày, căn bản chẳng gãi tới được chỗ ngứa thật sự, mà ngược lại càng gãi càng ngứa.
Hứa Bùi còn có thể giữ được sự bình thản, nhưng bên Khương Bồng Cơ thì lại hơi áp lực.
Tuyến lương thực quá dài, tất sẽ dẫn đến việc áp lực của hậu cần tăng lên gấp bội, chi tiêu cho đánh trận còn nặng nề hơn hồi đánh Bắc Cương.
Hoàng Tung và Hứa Bùi ngầm liên minh, lặng lẽ phái binh xuất chiến.
Cái gọi là “đánh rắn đánh giập đầu”, chính là chỗ nào trí mạng thì đánh chỗ đó.
Tuyến lương thực căng thẳng, vậy thì ra tay với tuyến lương thực trước.
Hứa Bùi gây rối loạn trước để thu hút sự chú ý, sau đó Hoàng Tung ngầm phái binh đến chặn giết đội lương thực.