Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1172 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (44)

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Nói tới ngày đó, Kỳ Quan Nhượng ép lui đại quân cướp lương thực của Nguy3ên Tín, còn khiến bọn họ chịu tổn thất nặng nề.



Nguyên Tín mang2 theo đám binh tàn tướng bại bỏ chạy, giống như chó chết chủ vậy.



<0br>Tuy nói là thiêu hủy năm mươi nghìn thạch lương thực của quân địch m0ột cách thuận lợi, nhưng cái giá bỏ ra là một nửa quân số thương vong, 3Nguyên Tín thân là chủ tướng đúng là tội không thể tha.



Tính tình Nguyên Tín hơi hung hãn, ngày thường đắc tội không ít người. Đám người đó nhân cơ hội này thi nhau bỏ đá xuống giếng.



Ai bảo Nguyên Tín tự cao tự đại, lập được cái công trạng gì?



Con người Nguyên Tín tâm khí cao, tính cách kiêu ngạo, bình thường đều được người khác tâng bốc, kính nể, có lúc nào gặp phải tình cảnh tường đổ bị người khác xô đẩy thế này đâu.



Trong lúc nhất thời, bi phẫn khó đè nén, ông ta nói: “Việc này đúng là lỗi của mạt tướng, nhưng mạt tướng không chấp nhận chịu phạt, đầu sỏ gây nên chuyện này còn có một người khác.”



Hoàng Tung khẽ nhíu mày theo bản năng, anh ta thực chất muốn phạt Nguyên Tín thật nặng để chỉnh đốn quân doanh, nhưng nếu làm như vậy thì khó tránh khỏi việc lạnh lòng lão tướng. Anh ta vốn đã khó xử, không ngờ Nguyên Tín lại còn nói như vậy, cái gì gọi là “đầu sỏ gây nên chuyện còn có một người khác”?



Không đợi Hoàng Tung mượn cớ khuyên giải Nguyên Tín thì ông ta đã nói: “Mạt tướng nghi ngờ có người thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật.”



Thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật?



Nghe được bốn chữ này, hai tai của Hoàng Tung không nhịn được vểnh lên, cả người cũng trở nên có tinh thần hơn.



“Cái gì gọi là thông đồng với giặc, tiết lộ chuyện cơ mật?”



Ngẫm lại tính cách xét nét hay để ý vặt của Nguyên Tín, Hoàng Tung lại cảm thấy không thể quá tin lời của lão già này được.



Nguyên Tín chỉ tay, mọi người đồng loạt nhìn theo hướng mà ông ta chỉ. Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, phản ứng của mỗi người không giống nhau.



Nhiếp Tuân thực sự bị chọc cho tức chết. Không nhịn được đứng dậy quở mắng: “Lão thất phu Nguyên Tín, nếu như ông sợ bị phạt thì cứ nói thẳng, cớ gì phải cắn bậy như vậy chứ!”



Hắn thực sự tức chết, toàn bộ phong độ và dáng vẻ điềm đạm ngày thường đều vứt ra sau gáy, gân xanh trên trán cũng nổi lên.



Nguyên Tín nói: “Ngày hôm đó lão phu xin đi giết giặc, xuất binh chặn lương thực, ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì không?”
Hoàng Tung đáp: “Ta sẽ cho Nhiếp Tuân một câu trả lời.”



Trình Tĩnh chỉ có thể hy vọng lần này còn kịp thời cứu vãn.



Ai có thể ngờ tới, mâu thuẫn giữa Nguyên Tín và Nhiếp Tuân vốn là chuyện nhỏ nhặt lại náo loạn thành nghiêm trọng như vậy.



Chờ Nhiếp Tuân tỉnh lại, Hoàng Tung nắm bàn tay nhỏ bé của hắn nói một loạt những lời tri kỷ.



Toàn bộ quá trình, Nhiếp Tuân chỉ duy trì nụ cười yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ đáp lại đôi câu. Ngoài hắn ra cũng chẳng ai biết hắn đang nghĩ thế nào.



Gương vỡ lại lành còn để lại vết nứt, huống chi là lòng người.



Dưới sự nỗ lực đi tìm chết của Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại nảy sinh hiềm khích thật sâu đối với Hoàng Tung.



May mà bọn họ còn có kẻ thù chung chưa được xử lý, tạm thời cũng không có tinh thần để nội đấu.



Mâu thuẫn giữa những người dưới trướng Hoàng Tung cũng bởi vì chiến tranh nên tạm thời hòa hoãn.



Lần chặn cướp lương thực ở đường Nam thành Hưng này, phe ta tổn hao binh tướng, quân địch mất đi năm mươi nghìn thạch lương thực, xem như là hòa nhau.



Hoàng Tung đang chuẩn bị kế hoạch bước tiếp theo, bỗng nhận được một bức thư của Hứa Bùi gửi tới.



Lần chiến tranh này, Hứa Bùi mới là lực lượng chính, Hoàng Tung chỉ là phụ.



Binh lực của Hứa Bùi và Khương Bồng Cơ đấu nhau ở đồng bằng Tê Xuyên, tập trung lực lượng chính. Hắn ta thỉnh cầu Hoàng Tung có thể phái ra quân chủ lực tập kích quận Hứa.



Khương Bồng Cơ mặc dù có vài tuyến đường lương thực nhưng đều tập trung ở quận Hứa.



Một khi quận Hứa thất thủ, lương thảo bị cắt đứt, phe địch liền có thể chiếm được ưu thế.



Chỉ là Hứa Bùi cũng không ngờ Khương Bồng Cơ đã bị Hoàng Tung trộm mất một con đường lương thực, cô sẽ chỉ càng bảo vệ đường lương thực cẩn mật hơn mà thôi.