Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1186 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (58)

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


“Có mạt tướng ở đây, Hứa nương tử đừng sợ.”



Tần Cung thầm thở 3phào, đưa tay đỡ Hứa Yến Tiêu đứng dậy, đúng mực duy trì khoảng cách 2giữa hai người.



Trong lòng Hứa Yến Tiêu rối bời, khoảnh khắc 0trông thấy Tần Cung, cô bé phát hiện những ưu tư trong lòng mình bỗng0 chốc tan biến thành mây khói.



Cô bé gật đầu cụp mắt xuống, đ3áp lại với vẻ bình tĩnh: “Những thổ phỉ bên ngoài kia… Là huynh mang tới sao?”



Tần Cung ậm ừ đáp lại.



“Vâng, mạt tướng phụng mệnh đến bắt gia quyến nhà Tín Chiêu Công, nhưng, nhưng có một số việc không tiện dùng thân phận thật.”



Ví dụ như quét sạch gia tài nhà người ta.



Hứa Yến Tiêu có thù oán với Hứa Bùi, nhưng vẫn là con gái nhà Hứa thị, lời như vậy không nên nói ra miệng.



May mà Hứa Yến Tiêu cũng không hỏi kĩ là “chuyện” gì, chỉ cảm thấy chút sợ hãi quanh quẩn kia bỗng chốc được dẹp yên.



“Vậy huynh... Huynh ở đây cũng không sao đấy chứ?”



Tuổi tác Hứa Yến Tiêu tuy nhỏ, nhưng liên tiếp gặp phải những biến cố trong đời, tính tình cô bé cũng càng ngày càng chín chắn.



Từ khi được Dương Tư chỉ rõ, cô càng thêm áy náy với Tần Cung.



Tần Cung vì chủ cũ mà quan tâm đến cô bé nhiều hơn, nhưng rốt cuộc, cô bé vẫn là gánh nặng của người ta.



Làm người phải biết tri ân báo đáp, cô bé cũng không phải không tim không phổi, những hy sinh của Tần Cung cô bé đều thấy rất rõ.



Nghe hắn nói như vậy, Hứa Yến Tiêu khó tránh lo lắng thay cho hắn.



“Theo lý thì không nên để lộ thân phận, tránh bị người khác nhận ra, nếu vì vậy mà gây họa cho chủ công thì không ổn...” Tần Cung thành khẩn nói. “Thế nhưng, thế nhưng ta thực sự rất lo lắng cho cô, nhìn sắc mặt cô không ổn ta sẽ cảm thấy trong lòng hoang mang, chỉ lo cô làm chuyện gì ngốc nghếch...”



Tần Cung sớm đã chú ý tới Hứa Yến Tiêu, nhưng hắn không tiện hiện thân một cách chính diện.



Vừa rồi hắn ở trong bóng tối quan sát, nhìn thấy vẻ tĩnh mịch của cô bé, thật sự không nhịn được.



Hắn dứt khoát bịt cái khăn che mặt, lấy cớ đẩy thủy phỉ trông coi gần đó ra, lén xách Hứa Yến Tiêu ra trấn an cô đôi câu.



Đừng sợ, hết thảy còn có hắn mà.



Gò má Hứa Yến Tiêu ửng hồng, càng làm nổi bật làn da như bạch ngọc.
Phu nhân Hứa Bùi do dự trong lòng, cô ta thật sự không muốn xuống thuyền.



Đợi ở trên thuyền dẫu sao còn được bảo vệ thêm chốc lát, nếu lên bờ liền trở thành tù binh, mặc cho người ta chém giết?



“Chuyện này… như vậy sợ là không ổn, vẫn nên chờ thêm chút nữa xem sao.”



Phu nhân Hứa Bùi từ chối, vị phu nhân kia cũng không tỏ vẻ gì, quay trở lại chỗ ngồi.



Người này là vợ của Hàn Úc, xuất thân thế gia đại tộc, vẻ trấn định như thường kia còn có phong độ chủ mẫu hơn so với phu nhân Hứa Bùi.



Hai phe giằng co một hồi lâu, cuối cùng vẫn là người trên thuyền nhượng bộ trước.



Bọn họ không có nước không có thức ăn, căn bản không kiên trì được bao lâu.



Tần Cung cười lạnh một tiếng, phái người đưa đám gia quyến đó về nhà của bọn họ, cuối cùng còn nhắc thêm một câu.



“Gần đây chiến sự liên miên, lưu khấu hoành hành, nhiễu loạn hương lân, chư vị phu nhân nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên rời khỏi nhà, tránh đụng phải lưu khấu gây án. Mạt tướng tất sẽ dốc hết toàn lực, mau chóng thu phục đám phỉ khấu, bảo toàn an toàn cho chư vị phu nhân.”



Lời Tần Cung rõ ràng đúng mực, không ai có thể bắt bẻ được điều gì.



Không ít người đã bị dọa cho sợ vỡ mật, lúc giẫm chân xuống bùn, nhất thời còn chưa thể thích ứng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.



Tần Cung phái người đi theo giám sát bọn họ, khi tầm mắt hắn hướng đến Hứa Yến Tiêu, đáy mắt thêm mấy phần ấm áp.



Trình Viễn trêu chọc nói: “Niên thiếu nhiệt huyết, thật khiến người bên cạnh ao ước.”



Tần Cung cười ngây ngô nói: “Lúc này nói những chuyện đó còn sớm quá, đợi cô ấy đến tuổi cài trâm rồi nói sau.”



Trình Viễn than thở.



Khắp thế giới đều tràn ngập hương vị tình yêu thum thủm rồi, duy chỉ có chủ công nhà mình với con ếch bằng đồng nào đó còn vương mùi độc thân thoang thoảng thôi.



Quá tàn nhẫn.



Vệ Từ ở nơi xa bỗng hắt hơi một cái, Khương Bồng Cơ xoa xoa hai cánh mũi.



Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải tên Hoàng Bá Cao kia lại đang ‘nhớ’ ta đấy chứ?”



Không phải chỉ thắng mấy trận trên chiến trường, giết hơi nhiều người của anh ta một chút thôi sao, ngấm ngầm nhớ nhung cô như vậy làm gì chứ?