Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1192 : Đánh hứa bùi, chém chư hầu (64)
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
“Da mặt tên Hứa Bùi kia dày thật đấy, mắng nhiều ngày như vậy mà sao chẳng có m3ột chút động tĩnh nào?”
Mặc dù tính tình Lý Uân rất tốt, nhưng đụng ph2ải địch nhân cứng mềm không ăn, một lòng chỉ nghĩ sao cũng được, anh cũng hơi 0tức giận, nhịn không được càu nhàu.
“Có lẽ là do Lý Hiệu úy quá văn nh0ã, mắng chưa đủ tàn nhẫn…”
Khương Lộng Cầm tùy tiện ngồi lên tay vịn, 3một chân giơ lên, một chân khác đung đưa trong không trung, đao nhỏ màu bạc trong tay nhẹ nhàng gọt khúc gỗ, tạo ra tiếng động sột soạt.
Gần đây chiến sự giằng co, mỗi ngày ngoài tuần tra luyện binh thì cô không có việc gì khác để làm, rảnh rỗi đến nỗi buồn chán nên quyết định học một ít kỹ thuật điêu khắc gỗ.
Dương Tư còn nói năng lực cô khá cao, học hỏi rất nhanh. Sau này thiên hạ thái bình rồi, nếu như không làm tướng quân nữa thì còn có thể mở cửa hàng điêu khắc gỗ nuôi sống già trẻ.
A…
Nếu Dương Tư không phải là mưu sĩ bảo bối của chủ công, Khương Lộng Cầm thật sự muốn dùng thanh đao nhỏ trong tay cắt bỏ cái miệng của gã, rán thành mỡ người để đốt đèn trời.
Mặc kệ là thời đại hưng thịnh hay là thời buổi loạn lạc, cô sẵn sàng vì chủ công vượt mọi chông gai, xuất ngũ làm thợ điêu khắc là sỉ nhục.
Lý Uân ngại ngùng nói: “Trong quân còn có rất nhiều nương tử, mắng chửi quá khó nghe, ảnh hưởng không tốt đến họ.”
Chưa nghe thấy chính ủy trong quân cả ngày tẩy não cho binh lính, chúng ta phải văn nhã, đối mặt với các nương tử phải bày ra hình người dạng chó ư?
Mắng chửi nhau trước trận là truyền thống trước giờ, một chút bạo lực phỉ báng tổ tiên, một chút văn nhã thăm hỏi tổ tông, một chút hạ lưu chào hỏi mẹ già.
Từ xưa đến nay, từ ngữ con người mắng nhau không bao giờ có thể tách rời khỏi phụ nữ thân quyến của đối phương.
Có điều chủ công nhà mình là nữ nên cần phải kiêng kỵ, nói tránh đi một chút.
Khương Lộng Cầm cười nhạo, mắng chửi trước trận là để nâng cao sĩ khí bên mình, thô bạo cũng là con đường tắt để trút bớt áp lực đấy.
Lý Uân lặp đi lặp lại mấy câu nói như vậy, lúc đầu địch nhân còn phẫn nộ nhưng đến bây giờ thì coi thường lơ đi, đơn giản là vì mắng chửi quá nhẹ nhàng.
Nếu như vừa bắt đầu tung ra đại chiêu, làm địch nhân tức giận đến nỗi giậm chân phát điên, chảy máu não mà chết, đó mới là thú vị.
Mắng chửi người ta thì phải nhắm vào chỗ họ đau đớn nhất mà mắng.
“Huynh chờ ở đây, ta đi tìm người giúp đỡ cho huynh.”
Khương Lộng Cầm xoay thanh đao nhỏ trong tay phải hai vòng, phập một tiếng cắm vào vỏ đao, ghim bên hông.
Quân doanh là nơi nào?
Ngoại trừ đàn ông vai trần thì chính là phụ nữ cơ bắp cường tráng, người nào gã cũng không hạ miệng xuống được.
Chỉ sợ hạ miệng xuống được thì gã cũng nghi ngờ tư thế cơ thể cuối cùng sẽ không giống với dự liệu của gã.
“Phì phì…”
Hình như nghĩ đến hình ảnh khó chịu nào đó, Dương Tư quay mặt phì phì hai tiếng, xua đuổi hình ảnh “lão phịch thủ” ra khỏi đầu.
Khương Lộng Cầm ném thành quả lớn cho tiểu thiên sứ Lý Uân.
“Đọc dựa theo cái này, không tin Hứa Tín Chiêu còn có thể nhịn được.”
Lý Uân mở to mắt xem chăm chú.
“Đây là bút tích của Dương quân sư?”
Chưa từng nghe nói Khương Hiệu úy và Dương quân sư có tình cảm qua lại gì với nhau.
Đừng nhìn văn võ dưới trướng chủ công chung sống với nhau hòa hợp, nhưng dù sao cũng là hai vòng tròn riêng biệt, không có quá nhiều giao điểm.
Khương Lộng Cầm lại là dòng nước khác biệt trong các võ tướng, cô không chơi với vòng tròn nào cả, một lòng hướng về chủ công, trước giờ luôn độc lai độc vãng.
Cô nói: “Ừm, là Dương quân sư viết. Dù sao cũng là do Uyên Kính tiên sinh dạy dỗ ra, từ ngữ luôn phong phú hơn lính liên lạc dưới trướng huynh một chút.”
Từ khi cô biết quá khứ của Dương Tư, hai người ngầm lui tới không ít lần, lúc chạm mặt cũng sẽ nói nhiều hơn hai câu.
Nếu như là trước kia, cô nhiều nhất chỉ cho Dương Tư một khuôn mặt lạnh.
Lý Uân cười nói: “Khương Hiệu úy thật can đảm.”
Đừng thấy mấy vị quân sư giống như rất dễ ở chung, trên thực tế đều có tính cách riêng.
Nói chung, Lý Uân rất ít khi đến quấy rầy bọn họ.
“Dương quân sư có đủ ngũ độc, duy chỉ thiếu đạo đức, dùng gã đối phó với con rùa đen rụt đầu ở thành Sơn Ủng này, không thể tốt hơn được nữa.”