Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1204 : Cái chết của triệu thiệu (4)
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Không đợi Khương Bồng Cơ “nhẫn tâm bán đứng” Vệ Từ, Hàn 3Úc đã cười một tiếng, trong lòng hiểu rõ.
Anh t2a dùng giọng trần thuật để nói tiếp: “Chắc là Tử Hiếu n0hỉ? Ngoài cậu ta ra, Úc không nghĩ ra được người thứ ha0i đâu.”
Khương Bồng Cơ có vẻ ngượng ngùng, nói:3 “Đúng là Tử Hiếu có nhắc nhở ta rằng nếu muốn mời chào huynh thì nên bốc thuốc đúng bệnh.”
Hàn Úc: “...”
Không khí lại trở nên lúng túng, tiêu điều như gió thu cuốn chiếc lá khô rơi rụng vậy.
[Tất Nhiên Phải Tranh]: Streamer, độc thân cả đời.
[Gương Sáng Hiên Viên]: Streamer là cún độc thân rồi.
Đám khán giả cá muối bình thường luôn cà khịa Khương Bồng Cơ như vậy, một ngày không cà khịa chẳng khác gì đi làm mà không quẹt thẻ, cả người khó chịu.
Nếu cà khịa người khác cũng là một loại yêu thì chắc chắn bọn họ yêu Khương Bồng Cơ thật lòng thật dạ rồi.
Đánh là thương, mắng là yêu, khi tình cảm đã sâu đậm thì nhất định phải dùng chân đạp mới được.
Yêu cô thì cà khịa cô.
Vì vậy, Khương Bồng Cơ lập tức nhìn thấy những câu giễu cợt tràn ngập màn hình.
[Không Nấu Chín Từ Mỹ Nhân]: Bán đứng cục cưng, còn muốn nấu chín cục cưng nữa cơ, người phụ nữ bạc tình kia, cô hãy sống cùng với tay phải của mình suốt đời đi!
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Trên mặt cười hì hì, trong lòng đê ma ma.
[Điệu Múa Xinh Đẹp Dưới Ánh Lửa]: Câu chuyện này đã nói cho chúng ta biết, Streamer từ trước đến giờ vẫn không thể khiến Từ mỹ nhân bằng lòng đi vào khuôn khổ là có nguyên nhân.
[Yêu Ảnh Vân]: Rất muốn gọi Từ mỹ nhân đến đây, để anh ấy thấy rõ bộ mặt của người nào đó.
“Định kiến của dòng tộc?” Khương Bồng Cơ nhướn mày: “Nói vậy thì có lẽ hắn rất ghét ta nhỉ?”
Thân phận của Khương Bồng Cơ bây giờ là con cháu của Liễu thị quận Hà Gian, xuất thân không phải nhất lưu thì cũng là nhị lưu, thế mà lại quanh năm suốt tháng tiếp xúc với hàn môn.
Đối với con em sĩ tộc chân chính thì người như Khương Bồng Cơ đúng là dị loại khiến bọn họ chán ghét.
“Chủ công xin đừng tự coi nhẹ mình. Người làm ‘quân’ phải mang trong lòng nhiều chuyện đại sự, nếu bị giới hạn trong sĩ tộc thì việc lớn sẽ khó thành.”
Khương Bồng Cơ cười nhạt.
Tự coi nhẹ mình ư?
Trình Tuần còn chưa đủ tư cách.
“Ta tự coi nhẹ mình sao? Trình Tuần ghét ta thì cứ ghét đi, người ghét ta cũng đâu phải chỉ có mình hắn, thêm một người cũng không tính là nhiều, bớt một người cũng không ít. Ta có thể hiểu được hắn, sĩ tộc và hàn môn vốn là hai giai cấp hoàn toàn khác biệt. Nói một cách khó nghe thì sĩ tộc vừa sinh ra đã có áo gấm cơm ngon, thư phòng ngàn cuốn sách, con nhà quyền quý, quần áo đưa đến tay, cơm đưa tới miệng, dù không có chút tài năng học vấn nào nhưng sau này vẫn có thể dựa vào gia thế để bước chân vào triều đình. Hàn môn thì ngược lại, tuy tài cao nhưng lại phải hứng chịu sự chỉ trích vì xuất thân nghèo hèn, muốn học cũng khó, huống chi là bước chân vào giới sĩ tộc. Vậy mà có một ngày, hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt như vậy lại cùng làm quan, hàn môn vững vàng đè ép được sĩ tộc, đây chắc chắn là nỗi sỉ nhục của sĩ tộc. Trình Tuần tâm cao khí ngạo, không chịu nổi sự uất ức này nên mới làm ra những hành động nóng vội như vậy, điều này cũng không nằm ngoài suy đoán của ta.”
Hàn Úc cũng xuất thân từ sĩ tộc, anh ta dám có gan thoát ra khỏi định kiến của dòng tộc là bởi “pháp” của anh ta chính là công bằng bình đẳng.
Như vậy...
Người trước mặt đây tại sao lại từ bỏ ưu thế của sĩ tộc, đi dây dưa không rõ với hàn môn?
Ánh mắt Hàn Úc mang vẻ nghi hoặc, ngoài miệng cũng hỏi ra lời.
“Chính vì một câu nói, vương hầu tướng lĩnh, há cứ phải là con dòng cháu giống.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta chỉ hỏi huynh một câu, sĩ tộc nhiều người hơn hay hàn môn nhiều hơn?”
Hàn Úc có vẻ khó hiểu.
“Trình Tuần luôn cho rằng làm việc chung với hàn môn là sự sỉ nhục, nào ngờ hàn môn cũng có nỗi oán giận của họ... Vì sao có người sinh ra đã ăn ngon mặc đẹp mà không chịu đọc sách? Tại sao có người ngu như heo mà vẫn được giữ chức vụ cao, còn họ mình đầy bụng chữ lại chỉ có thể làm nền cho người ta cười nhạo? Sự không cam lòng này chính là nguồn gốc của loạn lạc. Hàn môn nhiều hơn sĩ tộc không biết bao nhiêu lần, nhưng sĩ tộc lại chiếm đến sáu, bảy phần tài sản của thiên hạ.” Khương Bồng Cơ cười lạnh nói tiếp: “Đầu thai cũng là một kỹ năng sống, đầu thai không bằng người ta, ngày sau không thể phản kháng, không thể cướp sao? Thiên hạ nổi loạn là do việc phân chia lợi ích không đồng đều. Chỉ khi nào lượng người đông đảo nhất trong xã hội được trấn an thì đất nước mới thực sự thái bình. Nếu sĩ tộc cứ khăng khăng giữ lấy quyền lợi duy nhất cho mình thì dù bình định được phản loạn nhất thời cũng đâu có ích gì? Có lẽ chỉ vài ba chục năm nữa, sẽ luôn có những người dân nghèo không nhịn nổi, lại dựng cờ khởi nghĩa, tất cả lại xảy ra lần nữa!”