Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 122 : Con trai ta thật lợi hại (1)

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


Chủ nhân của Liễu phủ không nhiều, ngoài Liễu Xa, Kế phu nhân, Điệp phu nhân và Nhị lang quân ra. Thì chỉ còn hai vị thiếp quanh năm buồn bực ở trong phòng và con trai con gái của họ, một năm xuất hiện trước mặt người khác mấy lần.



Tính tình mấy vị chủ nhân ôn hòa, không cố ý làm khó kẻ dưới. Vả lại dựa vào quy chế, điều lệ của Tiên phu nhân lưu lại, trên dưới phân công rõ ràng, cho nên kẻ dưới của Liễu phủ chỉ cần hoàn thành công việc thuộc bổn phận, thì một ngày còn dư không ít thời gian rảnh rỗi.



Đồng Tam Nương đang muốn đi tiệm thêu chọn mua một lô chỉ thêu mới, lúc đi qua cửa sau lại nhìn thấy mấy người khẽ thì thầm với nhau.



“Ông nói quận Mạnh làm sao cơ?”



Quản sự thu mua đồ mới nhậm chức của Liễu phủ và vài người mặc đồ thứ dân đang ở bên cổng sau thì thầm bàn luận, vừa lúc bị Đồng Tam Nương đi qua nghe thấy toàn bộ.



Vị quản sự kia vốn hơi tức giận song nhìn đối phương là tỳ nữ hầu hạ chủ nhân, đành phải treo lên nụ cười lấy lòng.



Ông ta chắp tay thi lễ: “Đồng cô cô.”



Năm nay, Đồng Tam Nương 21 tuổi, chưa lấy chồng, theo như luật pháp Đông Khánh thì phải nộp một phần thuế. Anh trai và chị dâu cảm thấy mất mặt, cương quyết ép cô đi lấy chồng. Cô trước mặt thì đồng ý, sau lưng liền tìm Điệp phu nhân cầu xin, thuyết phục đối phương ủng hộ cô tự lập nữ hộ.



*Nữ hộ: hộ gia đình có phụ nữ là người đứng đầu.



Toàn bộ Liễu phủ này đều là một chủ, người ta đã có Điệp phu nhân chống lưng, các quản sự khác đều không dám trêu chọc cô.



Sắc mặt Đồng Tam Nương lạnh băng hỏi: “Mấy người vừa nói đến quận Mạnh, chuyện này là sao?”



Mấy thương lái bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy áp lực, không khỏi cúi đầu lí nhí nói: “Này, này...”



“Nói!”



Lái buôn toát mồ hôi lạnh, nói nhanh như chớp: “Mấy người tiểu nhân là lái buôn của quận Mạnh đến đây. Quý phủ đặt Đông gia* chúng tôi một lô hàng, chỉ là... khi chuyển tới bị một đám thổ phỉ cướp mất. Chúng tiểu nhân đến là muốn xin quý phủ khoan dung cho thêm chút thời gian. Làm chậm trễ thời gian của quý phủ cũng không phải do chúng tiểu nhân cố ý. Thực sự là quận Mạnh giờ đây loạn như mớ bòng bong, đốt nhà cướp giật đâu đâu cũng có thể gặp...”




Vì Liễu Xa nhậm chức ở quận Hứa xa xôi, nữ quyến trong nhà đều rất ít đi ra ngoài. Cùng với người ở Liễu thị cũng ít qua lại chứ đừng nói đến là nhà ngoại ở quận Lang Gia.



Mãnh thú đều có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với lãnh thổ của mình, Khương Bồng Cơ chưa đến mức như thế nhưng việc Liễu phủ bỗng có thêm vài dấu vết xa lạ không nên có, đúng là khiến người ta không vui.



Cô còn chưa đi vào phòng, đã nghe thấy âm thanh ngọt sớt của một thiếu nữ truyền tới.



Thiếu nữ kia tuổi chừng 13, 14 tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, lông mày lá liễu, da như hoa đào chúm chím... khiến người khác không khỏi nghĩ đến hoa đào rực rỡ khoe sắc ngày xuân.



“Dượng, đây có phải là biểu đệ Lan Đình không?” Thiếu nữ kia quay đầu nhìn thấy Khương Bồng Cơ liền mỉm cười hỏi Liễu Xa.



Khương Bồng Cơ không cần nhìn màn hình livestream cũng biết đám khán giả đang gào khóc thảm thiết đến mức nào.



Bất kể là thế giới nào đều không thiếu sinh vật mang tên háo sắc.



[Tôi Muốn Chết Quá]: Gào khóc, gào khóc, muốn chết quá, âm thanh mềm mại, loli đáng yêu ngây thơ chân chính!



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi phát hiện, cho đến bây giờ, nhan sắc của toàn thể thế giới Streamer rất cao. Dường như không có dưa méo táo nứt, nếu không đẹp cũng là mặt mũi đoan chính... Khóc thút thít, quả là thiên đường trong mộng của những kẻ mê sắc đẹp.



Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn lướt qua thiếu nữ kia.



[Streamer V]: Nguấy shit thì có cái gì mà khen?



10,000 khán giả trong phòng livestream đần thối mặt.



Đây là ý gì chứ?