Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 131 : A trúc? không, sau này là lộng cầm

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


Khi Khương Bồng Cơ mới tới Liễu phủ có đứng ra giành lại công bằng cho tỳ nữ này.



Đúng thế, tỳ nữ này chính là người bị cưỡng hiếp đó.



Nhưng Khương Bồng Cơ nhớ, lúc đó cô đã lệnh cho quản gia chuyển tỳ nữ này từ phòng bếp sang bên viện dành cho khách rồi mà.



Tỳ nữ nọ ngẩng đầu lên, những lời muốn nói cứ tắc nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói từ đâu.



Càng không biết nói từ đâu thì càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không điều khiển được mình.



Cô vốn tưởng rằng lang quân sẽ nổi giận, nhưng không ngờ rằng lang quân chỉ dịu dàng nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi: “Cứ bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói.”



Phép tắc trong Liễu phủ không quá nghiêm khắc, nhưng phân công công việc và phạm vi làm việc đều cố định.



Góc váy và tất của tỳ nữ này dính vết bùn khô và bụi bặm. Trong vườn có thợ làm vườn chăm sóc nên bùn đất thường vón thành từng cục lớn và ẩm ướt. Cho nên, bụi bặm dính trên người cô hẳn là do dọn dẹp ở viện cho khách.



Ở viện dành cho khách của Liễu phủ hiện tại chỉ có Mạnh Lượng và người hầu của hắn, quần áo trong tay tỳ nữ cũng là của Mạnh Lượng...



Trang phục trên người tỳ nữ này vẫn còn chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng không có dấu vết đã tắm rửa qua, chứng tỏ chải chuốt từ sáng xong cũng không động tới. Biểu cảm có hơi kích động nhưng cũng không có vẻ gì là tuyệt vọng hay bị sỉ nhục, hẳn không phải bị chủ tớ Mạnh Lượng ức hiếp rồi mới tìm cô, vậy thì tại vì sao?



Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày, từ đó suy ra, chỉ có một cách giải thích duy nhất là cô bé này đã nghe được lời gì đó từ đôi chủ tớ kia rồi.



“Cứ nghĩ đi, rồi muốn nói gì thì cứ nói, ta ở đây chờ nghe.”



Lúc này, cô tỳ nữ mới vượt qua được nỗi sợ hãi và căng thẳng, vất vả thuật lại những gì mình đã nghe được.



Khương Bồng Cơ nghe xong cũng không có biểu hiện gì, như thể những gì tỳ nữ vừa nói cô đã liệu trước được cả rồi.
Lộng Cầm ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Mạng hèn này của cô là do lang quân cứu, thì chính là của lang quân rồi.



“Muốn ạ!”



Khương Bồng Cơ cười: “Được lắm.”



Lộng Cầm không biết vì sao lang quân lại cười vui vẻ đến thế, nhưng thấy lang quân vui, cô cũng thấy vui theo.



Tuy chỉ là cất nhắc một tỳ nữ nhưng cũng tính là thay đổi nhân công trong Liễu phủ, vẫn cần phải báo cho quản gia một tiếng.



Sáng hôm sau, khi Đạp Tuyết biết chuyện thì kinh ngạc tới mức hai mắt trợn tròn.



“Lang quân muốn đích thân dạy võ cho Lộng Cầm sao?”



“Cũng không tính là đích thân, chỉ thi thoảng chỉ dạy chút thôi.” Khương Bồng Cơ cười, “Đó là một cô ngốc.”



Vì ngốc, nên Khương Bồng Cơ sắp xếp huấn luyện ra sao, Lộng Cầm dù phải liều mạng cũng sẽ hoàn thành. Đây cũng là một trong những lý do cô chọn cô bé ấy.



Tầm Mai ngồi một bên làm nữ công, tức giận liếc qua: “Rõ ràng là một cô nương, lang quân bắt cô ấy tập võ làm gì? Nghịch giáo nghịch côn, sau này gả đi thì biết hầu hạ cha mẹ chồng thế nào? Làm sao biết giúp chồng dạy con? Đến lúc ế chỏng chơ ra đấy còn không oán trách lang quân sao?”



Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại: “Tại sao phải hầu hạ cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con?”



Tầm Mai đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhớ ra giới tính thật của lang quân nhà mình, trong lòng thầm nghĩ chết chắc rồi.



“Báo hiếu biến thành hầu hạ từ lúc nào vậy, sao ta không biết? Con gái ở nhà được yêu chiều, đi lấy chồng lại phải hầu hạ người khác, này chẳng phải là coi thường chính mình sao.” Khương Bồng Cơ cười lạnh, tâm trạng vốn đang vui giờ lại thành u ám.