Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 135 : Nông trang mất trộm

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


Dù Ngụy Uyên có ý muốn thôi dạy, nhưng Liễu phủ cứ thế chủ động cho ông nghỉ thì sẽ khiến người ta phật lòng.



Cách tốt nhất là để Ngụy Uyên chủ động xin từ chức, tiện tay viết cho cô một lá thư giới thiệu, tiến cử cô qua chỗ nào học cũng được. Vì cuối cùng, cô cũng sẽ tới Lang Gia mà thôi, mấu chốt là ở chỗ “Ngụy Uyên chủ động từ chức”!



Như vậy Liễu phủ và Ngụy Uyên đều dễ bề ăn nói, đôi bên không làm phật lòng nhau.



Trước khi đến nhà Ngụy Uyên, Khương Bồng Cơ vốn không nghĩ nhiều đến thế. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát biểu cảm của ông, phỏng đoán diễn biến tâm lý, trong lòng cô cũng đoán được đôi phần, vị tiên sinh này biết đối nhân xử thế hơn cô tưởng. Hoặc nên ngợi khen ông là một người thầy chân chính, thật lòng lo lắng cho tương lai của học trò.



Ở thời này rất chú trọng một ngày làm thầy, cả đời làm cha.



Rất nhiều thầy dù biết bản thân không thích hợp dạy học trò, nhưng ngại mất mặt nên vẫn cố dạy, nhưng như vậy là làm hại học trò.



Ngụy Uyên tuy có chút tật xấu, nhưng ông làm người ngay thẳng, sẽ không làm học trò mình phải khó xử.



“Lang Gia... chậc, mong sẽ không khiến ta thất vọng.”



Cô mở ra chiếc quạt đàn hương ra, nghiêng người dựa vào thành xe khẽ nhắm mắt, nhìn như thong dong nhưng trong đầu đang bắt đầu suy tính.



Chiến tranh ở thời này hoàn toàn không giống với thời đại của cô, có rất nhiều điểm bất đồng. Nếu muốn làm lên nghiệp lớn, tranh giành thiên hạ, một phải có lương thực, hai là người, ba là địa bàn.



Lương thực thì không phải nói, nghĩ cách thì kiểu gì cũng có. Cùng lắm là cướp của địch, lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh cũng là một cách.



“Địa bàn” cũng dễ, Đông Khánh sớm muộn gì cũng loạn.



Qua mấy năm nữa, thừa dịp chiếm một chỗ cũng không khó, ở đâu thì cô đã chọn sẵn rồi.



Khó là khó ở yếu tố thứ hai - người!



Cái khác có thể dễ dàng xử lý được, duy chỉ có “người” là không thể tùy tiện.



“Người” ở đây không đơn giản chỉ có binh lính.




Khương Bồng Cơ nhận sổ nhìn lướt qua, trên giấy ghi rất rõ các hạng mục và số liệu, nội dung mạch lạc rõ ràng, dù chữ có nhỏ cũng không thấy rối.



Cô rất hài lòng, Từ Kha thực sự có tài quản lý, là một quản gia tài năng... nhưng vẫn thiếu người cộng tác tốt.



Cô nhớ tới vị Đô úy kia, trong đầu lại bắt đầu tính toán.



Từ Kha thấp giọng hỏi: “Lang quân phát hiện ra gì không ạ?”



Khương Bồng Cơ cười giễu, quăng quyển sổ lại cho Từ Kha, tức giận nói: “Nông trang có trộm mà ngươi còn mặt mũi đến nói với ta à.”



Đúng vậy, số liệu trong sổ rất rõ ràng, Từ Kha không làm giả, nên vấn đề mới rõ ràng như vậy.



Dựa theo giao hẹn từ đầu, mỗi tháng Từ Kha có thể đến Liễu phủ lĩnh tiền, rồi dùng số tiền đó để mua lương thực và đồ dùng sinh hoạt cho mọi người ở bộ khúc.



Sử dụng khoản tiền này thế nào, làm sao để lợi dụng triệt để nó, đều do một tay Từ Kha lo liệu, giá cả mua vào cũng rất phải chăng.



Sau đó thì sinh chuyện, cô nhìn lướt qua những đồ Từ Kha đã mua và lượng biến đổi thì phát hiện điều bất thường.



Lương thực, vải vóc Từ Kha cố ý mua cho mọi người, thi thoảng có vài thứ bị thiếu.



Những thứ ấy hiện giờ không dùng đến, thời gian không đúng, số lượng cũng không chuẩn.



Thời gian không đúng là vì, lúc mới mua gia đinh về, Khương Bồng Cơ đã sai người làm cho họ mỗi người vài bộ đồ cho mỗi mùa. Giờ cũng không cần cắt may thêm, dù là vật liệu phụ trợ cho việc huấn luyện thì số lượng cũng không chuẩn.



“Chưa bắt được sao?” Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười, cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng lại là vì nông trang mất trộm.



Từ Kha thành thật nói: “Lang quân anh minh.”



“Anh minh cái đầu ngươi ấy!” Lần này, Khương Bồng Cơ thật sự là tức quá mà bật cười.