Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 143 : Cách gây thiện cảm chính xác (1)

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


Người đàn ông cao lớn giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sạch sẽ ánh lên vẻ kiên nghị. Trên mặt ông ta vẫn còn những vết thương chưa khép miệng, những vệt máu khô đọng lại trên mặt, trong đêm tối ông ta trông như quỷ dạ xoa.



“Có vẻ như chủ của nông trang này không phải là người bình thường… bọn họ cố ý để ở đây cho chúng ta…”



“Chúng ta đã bị lộ rồi sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ, Đô úy?”



Bọn họ vốn cực kỳ ghét trò trộm cắp, nhưng bây giờ rơi vào cảnh cùng đường cùng lối rồi, nếu bọn họ không làm như vậy thì những người anh em của họ sẽ phải chết bệnh hoặc chết vì vết thương tái phát.



Bọn họ cũng rất cẩn thận, chỉ trộm mỗi nhà một chút, theo lý mà nói trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện mới phải chứ.



“Cứ lấy thôi, chứ giờ còn làm thế nào được nữa?” Người đàn ông được gọi là Đô úy cúi xuống xách bao đồ lên, “Nếu như chủ nhà đã có ý xấu, thì thứ đang chờ chúng ta lúc này phải là quan binh, chứ đâu có yên ắng thế này…”



“Vậy những thứ này?” Người đàn ông đi cùng có vẻ chần chừ.



Đô úy nói: “Chắc là vì chủ nhà có tấm lòng lương thiện, thấy chúng ta không trộm hết mà chỉ lấy mỗi thứ một ít, đoán ra chúng ta đang rơi vào tình cảnh khốn cùng, thế nên mới âm thầm giúp đỡ. Ân tình của bọn họ chúng ta ghi nhớ, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp.”



Cũng khó trách vị Đô úy này nghĩ như thế, bọn họ đến rất nhiều nông trang nhưng chỉ có nơi này là sung túc nhất, lương thực dự trữ cũng nhiều nhất.



Những hộ tá điền ở đây không tính là giàu có nhưng cuộc sống ấm no, thậm chí còn có của để dành.




* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Khi gặp khó khăn mà được người khác giúp đỡ, thì dù sự giúp đỡ có nhỏ nhoi thế nào khi có cơ hội cũng phải báo đáp lại gấp bội.



Nhắc đến mối thù, một trong số họ lại nghiến răng kèn kẹt nói: “Thằng nhãi ranh kia giảo hoạt lắm, không biết bây giờ đang trốn ở đâu rồi.”



Mạnh Hồn nói với vẻ hiển nhiên: “Là chó thì không đổi được thói ăn phân. Cái tên súc sinh đó dù có đi đâu thì vẫn là súc sinh, Hà Gian lại còn là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân, bây giờ không có người quản thúc thì làm sao mà chịu ngồi im?”



Chỉ cần chờ ở đây, kiểu gì cũng tóm được thằng ranh con ấy.



Nghĩ đến cảnh vợ con chết thảm, Mạnh Hồn lại giận dữ siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, ông hận đến mức chỉ muốn xé xác Mạnh Lượng!



Ông là tùy tùng của nhà họ Mạnh, số mệnh đã định là phải cống hiến hết mình cho nhà họ Mạnh. Mấy lần ngấp nghé trên bờ vực sống chết, có lần nào là không phải vì nhà họ Mạnh?



Ông không thông minh, cũng chẳng học được bao nhiêu, học cái gì cũng chậm, nhưng ông biết làm người phải biết cảm ơn, không thể sống hai mặt, vong ân bội nghĩa!



Nhớ ơn nghĩa nhà họ Mạnh đã chăm sóc gia đình mình, ông móc tim móc phổi ra để báo đáp cái ân tình đó, nhưng… tấm lòng trung nghĩa chân thành ấy cuối cùng lại đổi lấy cái chết thảm thương của vợ con!



Mạnh Hồn không hận nhà họ Mạnh, nhưng ông hận tên súc sinh Mạnh Lượng!