Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 174 : Làm thế nào để chỉnh chết mạnh lượng theo cách tao nhã (11)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Mạnh Hồn mừng rỡ, đây là đáp ứng ông?



Thế nhưng, lời nói Khương Bồng Cơ lại đột nhiên chuyển hướng: “Chỉ là, ngươi thật lòng cam tâm vì loại người này mà đổi lấy tánh mạng của bản thân sao?”



Mạnh Hồn cười khổ: “Tiểu lang quân biết cái gì gọi là mạng người không bằng cỏ rác không? Tính mạng Mạnh mỗ không đáng tiền, nhưng có thể đổi lấy cái mạng của Mạnh Lượng, này đã là rất có giá rồi. Quận Mạnh có bao nhiều bách tính muốn hắn chết, nhưng hắn ở đâu bọn họ cũng không biết, chứ đừng nói tới chuyện tận tay giết hắn, báo thù cho người nhà.”



Khương Bồng Cơ thở dài: “Ngươi không giết hắn thì không cam tâm sao?”



Mạnh Hồn gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Lượng không chết không được! Nếu không cho dù mỗ có hóa thành quỷ cũng tuyệt không tha cho hắn.”



Mạnh Lượng biết mình lần này khó thoát, tuyệt vọng nằm im thin thít.



Hắn đã kêu gào đến rách cả cổ họng, mà vẫn không thể biện minh cho bản thân.



Hắn làm sai sao?



Hắn làm sai cái gì?



Bản thân hắn sinh ra chính là con cháu của Mạnh thị, từ nhỏ đã định là phải hưởng vinh hoa phú quý. Những tên tiện đân đó chết một hai đứa thì tính cái gì?



Mạnh Lượng đúng là đến chết cũng không hối cải.



Khương Bồng Cơ thở dài: “Nếu như ngươi đã kiên quyết như thế...”



Còn chưa đợi Khương Bồng Cơ nói xong, đám thuộc hạ của Mạnh Hồn đã đồng loạt quỳ xuống, thay nhau nhào lên xin chết thay cho Mạnh Hồn.



Dùng mạng sống của bản thân để đổi lấy mạng nhỏ của Mạnh Lượng, còn có, “Tiểu lang quân, Mạnh Đô úy không thể chết được, cả đời ông ấy đã khổ lắm rồi, những anh em khác còn cần Đô úy. Việc chết này nhất định để tôi đi, tôi không cha không mẹ, chưa có vợ con, bên người không có ai liên lụy, chết cũng là chết thôi...”
Nhưng cái mọi người để ý không phải là câu trách mắng của Khương Bồng Cơ, mà tập trung vào câu trước đó.



Cô bực mình nói: “Ta không phải vì cứu các ngươi, cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là để bảo toàn gia tộc của ta thôi. Các người muốn chết muốn sống gì thì cứ tự nhiên, ta không quản, nhưng muốn chết thì cũng đừng chết trước mặt ta!”



Không đợi Mạnh Hồn mở miệng, thuộc hạ của Mạnh Hồn đã lên tiếng trước: “Tiểu lang quân có diệu kế gì?”



“Cũng không xem là diệu kế, nhưng so với việc các ngươi làm loạn thế này thì đúng là diệu hơn nhiều.” Khương Bồng Cơ tàn nhẫn nói, “Mạnh Lượng quả thật không thể giữ lại, giao cho các ngươi cũng được, muốn giết hay xào nấu gì đó tùy các ngươi. Nhưng muốn bảo vệ các ngươi lại không dễ như thế.”



“Lang quân ngài nói đi, chúng tôi nghe ngài, có khó tới mấy chúng tôi cũng làm được.” Một người thuộc hạ nói.



Mạnh Hồn không xen lời, hiện giờ ông cũng là đối tượng quan tâm trọng điểm của đám thuộc hạ, bọn họ sợ ông nhân cơ hội tự sát.



“Đầu tiên, các người phải gánh tội danh giết hại Mạnh Lượng.”



Người đó nghi hoặc ồ lên, mơ hồ hỏi: “Người vốn là phải do chúng tôi giết, tội danh này còn có người đi cướp nữa sao?”



Khương Bồng Cơ: “...”



Cô bỏ qua lời nói của người đó, tiếp tục nói: “Mạnh thị nghe được tin này khẳng định sẽ không để yên.”



Mạnh Hồn lúc này cuối cùng đã có cái để tiếp lời cô: “Mạnh Trạm luôn hoài nghi huyết thống của Đại lang quân, âm thầm không thừa nhận thân phận của cậu ấy. Ông ta nhiều lần tỏ ý hy vọng Mạnh Lượng có thể trở thành người kế thừa, nếu là Mạnh Lượng chết, vị trí người kế thừa nhà họ Mạnh tất nhiên sẽ rơi vào đầu của Đại lang quân, đây là điều Mạnh Trạm không mong muốn.”



Mạnh Lượng chết rồi, Mạnh Trạm không chừng thật sự sẽ tức điên.



“Tiếp theo chính là điều ta muốn nói.” Khương Bồng Cơ liếm môi, ra vẻ nghiền ngẫm, “Trước đây, khi biết được chuyện bạo loạn ở quận Mạnh từ miệng của Mạnh Lượng, trong lòng ta có chút lo lắng. Dù sao các ngươi cũng biết, quận Mạnh và quận Hà Gian cũng gần nhau. Tuy Mạnh Gia Quân phong tỏa tin tức bạo loạn, nhưng giấy không gói được lửa, tin này sớm muộn gì cũng truyền tới Hà Gian.”