Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 178 : Hệ thống, tội này mày gánh đi (2)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


[Danh khí XX - Cửu Khúc Hồi Lang, tuyệt diệu khôn cùng, bạn xứng đáng có được nó! Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tránh thoát được sự quyến rũ của bạn, khiến đàn ông mê muội đến mức không thể kiềm chế. Có được nó, có là hậu cung ba ngàn giai lệ thì mọi yêu chiều đều thuộc về bạn, từ nay quân vương không bãi triều sớm.]



*Cửu Khúc Hồi Lang: Chỉ bộ phận sinh dục nữ nhưng có cấu tạo đặc biệt khiến đàn ông chết mê chết mệt >,



Khương Bồng Cơ: “...”



Hệ thống: “...”



Chết mất chết mất chết mất chết mất!!!



“Hệ thống!”



Khương Bồng Cơ đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng ngời như ánh bình minh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.



“Mày nhớ kỹ cho tao!”



Hệ thống oan uổng gánh tội.



Âu Hoàng* không rút được thẻ tốt là lỗi do nó sao?



*Dân châu Âu là bọn số đỏ trong game, thường hay gặp được đồ ngon, Âu Hoàng đại loại là dạng đỏ của đỏ.



Nếu là ký chủ trước, phải kiếm được thật nhiều điểm mới đổi được cái Cửu Khúc Hồi Lang ở cửa hàng hệ thống.



Khương Bồng Cơ không tốn bất kỳ thứ gì, tiện tay mở một cái rương bạc là đã có tấm thẻ giá trị cao nhất rồi, thế chưa đủ may sao?



Nhưng những lời này nó không dám nói, nó sợ bị Khương Bồng Cơ mắng.



Hu hu, trên đời này có hệ thống nào khổ như nó không cơ chứ?



Hệ thống nói xuôi xuôi theo ý Khương Bồng Cơ: “Nếu ký chủ không thích thì có thể bán lại cho cửa hàng hệ thống mà.”



Khương Bồng Cơ lười biếng đến độ mắt cũng không thèm mở, nói ra một câu khiến hệ thống vừa kinh hồn bạt vía nhưng cũng vừa thầm vui mừng trong bụng.



“Tao nói không thích bao giờ?”




“Giết hắn rồi sao? Báo được thù rồi?” Cô hỏi.



Mạnh Hồn ngồi cách cô không xa, trên trán còn dính bụi bặm lúc trước quỳ lạy, trông ông có vẻ tiều tụy.



Khương Bồng Cơ hỏi tiếp: “Tìm ta có việc gì?”



Mạnh Hồn do dự, không biết nên nói thế nào.



Khương Bồng Cơ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Hồn: “Ngươi còn sống, những người kia mới có thể sống tốt, vì ngươi là người mà bọn họ tin cậy. Mạnh Lượng đã chết, mối thù của ngươi đã được báo rồi, sau này ngươi tính làm gì? Nếu muốn lặng lẽ tự sát, rồi để ta cắt đầu ngươi giao cho Mạnh thị, vậy thì đừng nói nữa, tự sát là hành động của kẻ hèn nhát nhu nhược.”



Mạnh Hồn ngượng ngập, Khương Bồng Cơ đã nói hết những điều mà ông muốn nói, ông còn có thể nói gì đây?



“Ngày trước ta từng hỏi ngươi rằng có muốn tới Liễu phủ không, giờ câu trả lời của ngươi là gì?” Khương Bồng Cơ hỏi, “Chỉ cần nói muốn hay không muốn là được. Nếu ngươi muốn thì chuyện sau đó ta sẽ xử lý cho ngươi, bởi vì Mạnh thị chẳng bao lâu nữa sẽ gà bay chó sủa, không rảnh quan tâm đến chuyện này đâu.”



Mạnh Hồn mấp máy môi, trên mặt ông hiện lên sự do dự và đấu tranh.



Dù gì cũng phải nói, thời gian ông và Khương Bồng Cơ biết nhau cộng lại còn chưa đủ một ngày, nhưng ông thật sự bị dao động.



“Ngươi có muốn lưu danh sử sách không?” Khương Bồng Cơ ngả người lên cây cột rồi quay lại hỏi Mạnh Hồn.



Mạnh Hồn nghe xong trợn tròn mắt, có vẻ hơi dại ra.



Ông... vừa nghe cái gì?



Lưu danh sử sách?



Ông sao?



Mạnh Hồn thầm nghĩ, hình như ông vừa nghe được thứ gì đó rất cao xa.



Lý trí thúc giục ông đừng nghe tiếp nữa, nhưng cơ thể lại rất trung thực, thậm chí là nóng lòng muốn thử.



Theo giọng điệu bình thản của Khương Bồng Cơ, ông có cảm giác... dòng máu vốn đã nguội lạnh trong mình bắt đầu nóng dần lên, rồi sôi sùng sục!