Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 193 : Không phục? vậy thì nhịn! (2)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


“Mấy con ngựa này cũng tốt nhỉ… không bằng dắt về… cũng đỡ tốn một khoản.”



Khương Bồng Cơ nấp trong bóng tối, cẩn thận quan sát, khi tầm mắt của cô chuyển đến chỗ mấy con ngựa liền sáng rực.



Tuy mấy con ngựa này không bằng những con ngựa tốt hiếm có khó tìm, nhưng mà cũng có huyết thống của dòng chiến mã ưu tú, thuộc về dòng chiến mã có chất lượng khá của trại nuôi ngựa nhà họ Mạnh.



Nhà họ Mạnh là dòng họ duy nhất lập nghiệp bằng quân công, cũng chính là dòng họ có trại nuôi ngựa lớn nhất của Đông Khánh.



Thương Châu nằm ở nơi giao hội của các con đường buôn bán, thế nên nhà họ Mạnh nhập không ít ngựa tốt từ Bắc Cương hoặc Nam Man.



Những con ngựa mà trại nuôi ngựa của nhà họ Mạnh đang nuôi dưỡng hiện nay đã trải qua mấy đời lai tạo từ những giống ngựa tốt, nên đại đa số đều có chất lượng rất tốt.



Nhưng, nhà họ Mạnh lại chỉ bán đi những con ngựa có phẩm chất kém. Còn những con ngựa có chất lượng tốt đều cung cấp cho con cháu trong nhà hoặc cho Mạnh Gia Quân làm ngựa chiến.



Hoàng thất Đông Khánh muốn có được ngựa tốt cũng phải bỏ hàng đống tiền ra mua ngựa của Bắc Cương hoặc Nam Man. Biết được trại nuôi ngựa của nhà họ Mạnh có ngựa tốt, Quan Gia cũng ngầm ra ám hiệu cho nhà họ Mạnh, hy vọng nhà họ Mạnh có thể cung cấp ngựa tốt cho hoàng thất, ông ta cũng tiết kiệm được một khoản.



Nhưng kết quả như thế nào?



Nhà họ Mạnh chẳng thèm để Hoàng đế vào mắt, nói rằng chất lượng ngựa đợt này không tốt. Không những thế, còn nói thẳng là số ngựa có chất lượng tốt nhất đã đưa cho nhà họ Mạnh rồi.



Hoàng đế Đông Khánh nghe xong tức không nhẹ. Nhưng mà, nhà họ Mạnh không phải thứ dễ chọc, cho dù ông ta có ôm cả bụng tức đi chăng nữa nhưng vẫn phải tỏ ra rộng lượng thông cảm.



Mới đầu, Khương Bồng Cơ cũng không để ý đến mấy con ngựa này, hay phải nói là cô cũng không nghĩ đến chuyện này. Có điều, chủ nhân của bọn nó sắp về chầu ông bà vải rồi, không dắt luôn chúng nó về thì chẳng phải là phí của trời sao?



Là một đứa trẻ ngoan không thích lãng phí bất kỳ một nguồn tài nguyên nào, Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, mấy con ngựa kia bây giờ đã thuộc về cô rồi.



Còn nếu mà cảm thấy không phục?



Vậy thì nhịn!
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra mấy chữ này, túi nước trong tay cũng rơi xuống đất, thấm ướt mặt đất.



Hắn ta đứng phắt dậy, rút đao đeo bên hông ra, cảnh giác nhìn xung quanh.



Nhìn theo phương hướng mũi tên được bắn ra, hắn ta lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.



Phía địch có bao nhiêu người? Đối phương đang ở đâu?



Ngay lập tức trong đầu hắn ta hiện ra hai câu hỏi, càng nghĩ hắn ta lại càng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.



Thần kinh hắn ta căng lên như dây đàn, đề phòng một lúc lâu rồi mà vẫn không có ai tấn công hắn ta. Cứ như thể, hai mũi tên vừa giết chết hai gã đồng đội tự dưng xuất hiện trong không khí.



Hắn ta liếc nhìn thi thể của hai người đồng đội, mím môi thật chặt, sau đó nghiến răng chạy trốn.



[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Á á á, Streamer cứ thế mà bỏ qua cho tên đó? Thả hổ về rừng hậu họa khôn cùng đó nha.



[Xương Be Be]: Tuy cảm thấy giết người rất máu me, nhưng trường hợp của Streamer là đặc biệt, không nên vơ đũa cả nắm. Buông tha cho kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Kẻ đó quay về sẽ báo lại với đám người vừa rồi, tất cả bọn chúng đều kéo đến đây thì một mình Streamer làm sao mà đối phó được với bao nhiêu người như thế?



[Mục Ngữ Thanh Phong]: Mị muốn thuyết phục bản thân là Streamer có thể giết được hai mươi mấy tên đàn ông vạm vỡ lắm, nhưng mà… Streamer vẫn còn bé tí thế kia cơ mà?



Cơ thể này của Liễu Lan Đình chỉ có 12 tuổi, so với đám đàn ông khôi ngô lực lưỡng thân cao bảy thước kia thì đúng là bé tí như một con kiến.



Chỉ riêng sự đối lập rõ ràng về mặt hình thể đã khiến cho đám khán giả phải toát mồ hôi thay cho Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ cũng không để ý đến con cá lọt lưới đó lắm, mục tiêu của cô đương nhiên không phải chỉ là một hai kẻ loăng quăng.



Báo tin về thì chỉ cần một là đủ.