Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 24 : Thế giới không thể tưởng tượng nổi (1)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
Quận Hà Gian tuy không lớn nhưng lại là nơi địa linh nhân kiệt, tụ họp không ít sĩ tộc có máu mặt ở Đông Khánh.
Liễu thị của Liễu Lan Đình có truyền thừa từ thời Thập Lục Quốc đến giờ, mặc dù không coi là có bao nhiêu hiển hách nhưng tính đến nay cũng được hơn ba trăm năm có dư.
Chỉ là, những năm gần đây số nam đinh trong tộc làm quan không được nhiều như trước nên Liễu thị cũng ngày càng khiêm tốn hơn. Trừ phụ thân của Liễu Lan Đình có đảm nhiệm một chức quan bên ngoài, trong tay có chút thực quyền ra thì những người khác phần lớn chỉ đảm nhiệm những chức vị thanh nhàn, có vài người còn ẩn cư hoặc đi du ngoại, còn lại chỉ là vài vị danh sĩ có chút danh tiếng.
Người bên ngoài nhìn vào thì thấy Liễu thị bắt đầu từ từ xuống dốc, nhưng Khương Bồng Cơ lại thấy gia tộc này thật thông minh. Cái gì buông tay được thì buông, duy chỉ có việc học của các con em trong tộc là không thể coi nhẹ, mỗi một đứa trẻ khi tiến vào Tộc Học* đều sẽ bị người lớn trong nhà quản giáo chặt chẽ chuyện bài vở.
*Tộc Học: học đường của gia tộc.
Cha của Liễu Lan Đình mặc dù là con trai của dòng chính, nhưng cũng không phải là người được chọn kế thừa gia tộc, bởi vì ông là con trai thứ chứ không phải là con trai trưởng.
Nếu như không tính mấy thân thích rắc rối bà là nhằng kia thì dân số nhà của Liễu Lan Đình cũng coi như đơn giản. Liễu phụ ở bên ngoài nhậm chức, hàng năm không ở nhà, kế mẫu thì chủ động yêu cầu ở lại Hà Gian chăm sóc cho Liễu Lan Đình.
Dù sao thì, đại đa số đại nho của Đông Khánh cũng đều xuất thân từ ba quận Hà Gian, Lang Gia và Huyên Nịnh. Nên chỗ mà Liễu phụ được bổ nhiệm nói thật lòng ra thì cũng không được tốt lắm, nghe nói còn phải gánh vác nguy hiểm rất lớn, không chỉ thế mà cái chỗ sơn cùng thủy tận như vậy còn không tìm nổi một Tây tịch* có học thức uyên bác.
*Tây tịch: thầy giáo được mời về dạy học ở nhà trong các gia tộc lớn.
Không biết Điệp phu nhân nghĩ cái gì mà lại không theo Liễu phụ đến nơi bổ nhiệm, lựa chọn ở lại quận Hà Gian, thường thường cho Liễu Lan Đình chút sắc mặt khó chịu hoặc là nói mấy lời không dễ chịu gì lắm, nhưng cuối cùng lại không làm ra bất kì chuyện gì khác người.
Năm đó, Liễu phụ ra ngoài nhậm chức thì cả nhà họ liền chuyển khỏi gia tộc, sau đó đặt mua một căn nhà có ba lối vào ở gần đó.
Liễu phụ nhậm chức nhiều năm không về mà Liễu phủ vẫn có thể vận hành tốt đến như vậy hoàn toàn phải nhờ đến vị quản gia này.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua vị quản gia, kết quả khiến cô tương đối hài lòng: “Ta đã về, tình hình của mẫu thân bây giờ thế nào?”
Lão quản gia thấy Khương Bồng Cơ lành lặn trở về thì suýt chút nữa chảy nước mắt. Ông vốn là người rất nặng nề quy củ, nếu không phải trong lúc nhất thời quá đỗi vui mừng thì hành động thất thố như chạy đến vừa rồi chắc chắn sẽ không làm: “Bệnh tình của Đại phu nhân lại nặng thêm, sợ rằng...”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhíu mi: “Vừa đi vừa nói, bệnh tình của mẫu thân đã thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”
Căn cứ vào trí nhớ của Liễu Lan Đình thì Kế phu nhân mặc dù triền miên trên giường bệnh, hàng năm đều phải uống thuốc nhưng ngày hôm trước khí sắc của bà vẫn không tệ. Thậm chí, ngày của hoa hơn nửa tháng trước, Kế phu nhân còn đích thân xuống bếp nấu một bát mì trường thọ mừng sinh nhật cho Liễu Lan Đình nữa.
Lão quản gia khi phát hiện bộ quần áo mặc trên người Khương Bồng Cơ không giống với trước đó thì đáy mắt hơi lóe lên, nhưng ông ta cũng không nói ra mà chỉ đem sự nghi ngờ này giấu chặt trong lòng.
“Vâng... Hôm qua... có một điêu nô* không biết rõ tình hình lại đi bẩm với phu nhân là Nhị lang quân đã chết trong tay thổ phỉ! Đại phu nhân nghe vậy thì bất tỉnh luôn, mấy lần suýt tắc thở! Điệp phu nhân cũng bị kinh sợ, lập tức phái gia đinh trong phủ đi tìm... Cũng chẳng biết mà đắc tội với thần tiên nào mà chẳng bao lâu sau lại truyền đến tin Tam lang quân ở hậu viện chơi đùa với tỳ nữ thì không cẩn thận ngã bể đầu...”
*Điêu nô: chỉ những tôi tớ gian xảo, xảo quyệt.
Chỉ có một chốc thôi mà ba chủ nhân trong nhà thi nhau ngã bệnh, phải ráo riết tìm lang trung.
Khương Bồng Cơ khựng lại, đột nhiên cô cảm thấy liệu có phải mình nghĩ sai một chi tiết rồi hay không?