Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 265 : Này thì tay thối (3)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


“Vừa rồi Lan Đình không bị giật mình chứ?”



Trên đường vào thành, Liễu Xa và Trình Thừa vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, khiến không khí xung quanh vô cùng nặng nề như chuẩn bị nổi cơn giông bão. Trình phu nhân biết chuyện, vội vàng kéo Khương Bồng Cơ vào xe ngựa ngồi cùng.



Bà nhìn trên dưới một lần, xác định Khương Bồng Cơ thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.



“Mấy công tử quyền quý này đúng là càng ngày càng không ra làm sao, chẳng thèm nghe lời Thánh nhân dạy bảo, cậy vào có tổ tông che chở mà không biết trời cao đất dày. May mà Lan Đình có khả năng bắn cung cao siêu, lại có Liễu Quận thủ trấn thủ, nếu không ấy à, sợ rằng lại xảy ra một vụ huyết án dưới chân thiên tử nữa thôi.” Trình phu nhân tức giận vô cùng, hai tay nắm lấy tay Khương Bồng Cơ đau lòng nói: “Xem cháu này, sợ tới mức tay cũng lạnh cóng rồi...”



Khương Bồng Cơ nở nụ cười “yếu đuối” trông như đang ra vẻ kiên cường, Trình phu nhân thấy vậy thì càng đau lòng hơn.



Còn về phần người xem, bọn họ đang xôn xao bàn tán rằng trình độ diễn của cô có thể nâng tượng vàng Oscar gì đó, cô không thèm quan tâm.



Lát sau, Khương Bồng Cơ mới lặng lẽ rút tay về ngoan ngoãn nói: “Bá mẫu, không phải cháu sợ mà là do bẩm sinh đã vậy rồi...”



“Bẩm sinh sao? Cháu đang ở tuổi ăn tuổi lớn thì huyết khí phải thịnh vượng, dương khí sung mãn mới đúng, tay lạnh như thế chứng tỏ hàn khí nhập thể... Liễu Trọng Khanh đúng là đàn ông, tay chân vụng về không biết nuôi con, cháu như vậy mà cũng không để ý sao?”



Trình phu nhân nhíu mày bất mãn với Liễu Xa. Đàn ông đúng là đàn ông, chỉ biết đẻ chứ không biết nuôi, mà nuôi cũng không tận tâm... Đứa bé Liễu Hi này quá đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, trừ mẹ đẻ ra thì còn ai có thể chăm sóc chu đáo cho con mình chứ?



Nụ cười của Khương Bồng Cơ hơi cứng lại, nhưng chỉ với biên độ rất nhỏ nên Trình phu nhân đang lải nhải không phát hiện ra.



“Nhà cháu không mời y quan đến phủ chăm sóc à?” Trình phu nhân hỏi xong cũng không chờ Khương Bồng Cơ trả lời mà nói thêm: “Lan Đình, đừng ỷ tuổi trẻ mà không chú ý đến sức khỏe. Đàn ông con trai mà dương khí không đủ, âm khí quá thịnh thì sau sẽ ảnh hưởng đến đường con cháu. Liễu Quận thủ có mỗi cháu là con trai, việc nối dõi tông đường đều do cháu gánh hết đấy.”



Khương Bồng Cơ: “...”




*Nhã tập là nơi các văn nhân đối đáp thơ văn, bàn luận học vấn thời xưa.



Đúng vậy, trang điểm xinh đẹp... không dùng sai từ đâu.



Anh chỉ vài năm không tới Thượng Kinh thôi mà nơi này đã biến thành như vậy rồi. Đàn ông cài trâm thoa phấn thì thôi, lại còn vẽ lông mày tô môi đỏ đánh má hồng, rồi thì buộc eo, dáng đi đung đưa như sắp bị gió cuốn bay, nũng nịu đến mức phụ nữ còn phải chào thua.



Nếu không phải nghe đồn quan chủ khảo Liễu Xa không thích đàn ông quá mỏng manh thì chắc trang phục của họ sẽ còn đau mắt hơn.



Trình Tĩnh thật sự không hòa nhập được với mấy người này, bèn ngồi một góc vừa uống trà vừa nén bực.



“Sao huynh lại ngồi đây một mình thế? Không tới chơi cùng họ sao?”



Đang buồn bực thì có một làn gió thơm mát thổi đến, một thiếu niên áo xanh lục ngồi xuống cạnh Trình Tĩnh. Dáng người cậu chàng cao gầy, da thịt trắng nõn không tì vết, không thoa son trát phấn mà còn đẹp hơn cả con gái, đôi mắt cậu ta sáng người, môi đỏ răng trắng, đây mới chính là một mỹ thiếu niên.



Trình Tĩnh lười nhìn, chỉ cần nghe giọng cũng biết là ai: “Chơi cái gì mà chơi? Nhìn mà phát ngán, giờ dạ dày còn đau này...”



“Ai bảo không ăn uống đúng giờ cơ...” Hàn Úc nhếch môi, nhanh tay cầm lấy trái cây trước mặt nhét vào miệng, nước quả hơi chua ứa ra khiến cậu hơi nhíu mày: “Chát thế này mà cũng bê lên, bảo sao đau dạ dày.”



Trình Tĩnh giật giật môi, tiếp tục uống một ngụm trà.



“Hôm qua Văn Bân nói sẽ không đến nhã tập cơ mà, sao nay lại không mời mà đến thế?”