Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 290 :
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Khương Bồng Cơ - Thượng tướng Quân Đoàn Liên Bang, Quân đoàn trưởng kiêm Tư lệnh tiền nhiệm của Quân Đoàn 7.
Tại sao lại có thêm chữ “tiền nhiệm” đứng trước?
Bởi vì cô đã tử trận.
Nhưng, người nhớ rất rõ ràng mình đã tử trận, giờ lại đang mở mắt.
“Đừng mà… Đừng mà… Thả ta raaaa… ”
“Cút đi lũ súc sinh…”
“Cứu với!”
Tiếng khóc la đâm thẳng vào màng nhĩ khiến đầu cô đau như búa bổ, cố gắng mở mắt ra lại phát hiện ra trước mắt tối đen, loáng thoáng thấy bóng người đung đưa và vô số những tiếng kêu thét khóc la, tiếng vải vóc bị xé rách lẫn lộn trong những tiếng cười khả ố.
Cô cảm thấy thời gian dường như đã qua rất lâu, nhưng thực tế vẫn chưa đến một giây.
Khi cảm giác được có một hơi thở xa lại mang theo sự ác ý tiến đến gần, cơ thể cô đã phản ứng lại theo bản năng.
“Á á á …”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khương Bồng Cơ đã lăn một vòng rồi đứng dậy, tay phải túm lấy vặn gãy cánh tay của gã đàn ông xa lạ.
Lúc này cô lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh, phát hiện ra bản thân mình đang ở trong một căn phòng làm bằng gỗ tối tăm rách nát, không khí trong phòng khô ráo, đầy bụi và đủ thứ mùi xộc vào trong mũi, khiến người có khứu giác nhạy cảm như cô cực kì khó chịu.
“Đại ca! Con đàn bà thối này…”
Ngôn ngữ xa lại nhưng trong giọng nói nói lại tràn đầy ác ý và sự tàn bạo.
Nghe được âm thanh đó cô vô thức cau mày, giơ chân ghì chặt gã vừa bị cô bẻ gãy tay lại, ấn mặt gã lên mặt đất rồi vặn thật mạnh. Tên này đau đến mức cả gương mặt trở nên tím tái. Ánh mắt của Khương Bồng Cơ tối sầm, cô dồn sức đạp mạnh một cú, bụp một tiếng, sọ não nứt toang, thứ trắng trắng lẫn với máu trào ra ngoài, gã đàn ông chết ngay tại chỗ.
Ngoài trừ những việc đặc biệt ra thì Khương Bồng Cơ chưa bao gờ có đủ kiên nhẫn. Ánh mắt sợ hãi nhìn cô như thể quái vật và tâm lý bài xích của những bé gái này cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, nhất thời trong lòng bốc lửa song cô lại không thể trút giận lên một đám bé gái yếu đuối.
Dường như mình và đám đàn ông đó chính là ngọn nguồn sự sợ hãi của những thiếu nữ này, cứ lượn lờ trước mắt bọn họ căn bản là không thể giao lưu được.
“Thôi… để bọn họ tự bình tĩnh lại đã…” Khương Bồng Cơ lẩm bẩm. Cô bỏ ra ngoài trong ánh nhìn chăm chú của những cô gái. Cô không đi xa, chỉ loanh quanh dọn sạch lũ thổ phỉ còn sót, sau đó đi tìm một cái cây để nằm, gác đêm cho bọn họ.
Giải quyết xong đám lộn xộn, Khương Bồng Cơ mới có thời gian nghĩ đến sự việc kì quái xảy ra với mình ngày hôm nay.
Đầu tiên, cơ thể này không phải của cô, quá yếu đuối, gọi là cọng bún thiu cũng coi như là khen ngợi rồi.
Nếu là trước kia, một cú đấm của cô đâu chỉ khiến nội tạng dập nát, còn dễ dàng xuyên thủng thân thể kẻ địch.
Thứ hai, cơ thể này quá lùn, có khi là người lùn cũng nên.
Tại sao lại đoán thế?
Bởi vì cô phát hiện ra tầm mắt của mình quá thấp, không đủ một mét năm.
Mãi cho đến nửa đêm, các bé gái trong phòng mới bình tĩnh lại. Khương Bồng Cơ định trao đổi với bọn họ một lần nữa, nhưng những bé gái đó nhìn thấy cô liền thét lên, thậm chí còn ném đồ vào người cô, cho dù không làm cô bị thương nhưng cũng khiến Khương Bồng Cơ cực kỳ tức giận.
“Hoàn toàn không thể trao đổi được gì!” Khương Bồng Cơ tránh đi những thứ đang ném về phía mình, cô quay lại cái cây lúc trước tiếp tục gác đêm. Tuy rằng những bé gái đó có ác ý và nghi ngờ đối với cô, nhưng cảm xúc sợ hãi lại chiếm phần nhiều. Cô đường đường là Quân đoàn trưởng, không chấp nhặt với mấy cô bé đó.
Hôm sau khi mặt trời lên cao mới có bóng người xuất hiện dưới chân núi.
Dường như bọn họ đang đi tìm những cô bé kia, Khương Bồng Cơ đứng từ xa nhìn thoáng qua rồi trốn vào trong rừng.
Cô muốn biết rốt cuộc chỗ này là chỗ quỷ quái nào.
Ngôn ngữ xa lạ, trang phục cổ quái, tất cả mọi thứ đều quá kì lạ.