Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 299 : Sùng châu đông khánh

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


“Chẳng lẽ không có thời gian đại khái à?” Khương Bồng Cơ lờ mờ phỏng đoán nhưng lại không có chứng cứ xác thực.



Trước đây cô từng đọc nhiều sách vở, đúng là có thấy vài câu ghi chép về Ngũ Thạch Tán. Theo dã sử ghi lại, tiền triều có một vị phương sĩ vân du tiến dâng cho hoàng đế Đại Hạ một đơn thuốc thần kỳ có thể tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, bổ sung dương khí của đàn ông, nâng cao chất lượng chuyện giường chiếu. Phương thuốc đó chính là Ngũ Thạch Tán, ngoài ra nó còn có công dụng điều trị bệnh cảm lạnh nên còn gọi là Hàn Thực Tán.



Trước khi năm nước phân tranh, Ngũ Thạch Tán vẫn là là bài thuốc bí truyền chốn cung đình, chỉ thiên tử mới được hưởng thụ. Về sau, đơn thuốc được ca tụng thành thần dược này đã không còn tin tức. Tới khi xuất hiện lần nữa, nó nghiễm nhiên trở thành trào lưu được giới sĩ tộc quyền quý săn lùng.



Phong Cẩn cau mày, lắc đầu nói: “Việc này ta không rõ lắm, nếu Lan Đình tò mò thì để Cẩn về tìm hiểu.”



Khương Bồng Cơ gật đầu: “Vậy thì phiền cậu rồi.”



Phong Cẩn nghĩ lại, chợt cảm thấy Khương Bồng Cơ đột ngột hỏi thăm về vấn đề này có chút quái dị.



“Ngũ Thạch Tán có vấn đề gì à?”



Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Vấn đề lớn là đằng khác. Cậu nhìn xem, những người dùng Ngũ Thạch Tán lâu có còn tỉnh táo nữa không? Cả ngày cứ ngây ngây dại dại, trông như chỉ muốn đi gặp tổ tông bất cứ lúc nào vậy. Hơn nữa còn mặc kệ chính sự, hành vi hoang đường, tính tình lại càng không ổn định, bây giờ uống thuốc xong còn cởi đồ trước mặt mọi người. Nếu trong trạng thái bình thường thì có ai cởi sạch đồ của mình, phơi bày thân thể lõa lồ cho người khác nhìn chứ?”



Phong Cẩn thường xuyên nghe người ta khen Ngũ Thạch Tán tốt thế nào, dùng xong thoải mái ra sao, nhưng chưa từng đụng đến mấy thứ này. Nếu cậu cũng sa vào như mấy tên công tử chơi bời lêu lổng kia thì chưa cần nói đến cái khác, phụ thân sẽ là người đầu tiên xử lý cậu rồi. Nghe Khương Bồng Cơ nhắc nhở như vậy, Phong Cẩn tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu ra được điều gì.



“Ngũ Thạch Tán sẽ gây nghiện.” Khương Bồng Cơ lạnh mặt nói. Cô không quan tâm tới mấy thứ lạc hậu này, nhưng tố chất cơ thể của người viễn cổ quá kém, khả năng bị nghiện rất cao: “Nếu dùng lâu thì quá trình cai nghiện sẽ vô cùng cực khổ, người bình thường không thể chịu được.”



Vẻ mặt Phong Cẩn có chút kỳ quái: “Có điều người dùng Ngũ Thạch Tán phần lớn là thuộc giới quý tộc, dân thường sẽ không bị liên lụy...”



Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Nghe cậu nói cứ như thể bây giờ dân chúng là người cầm lái vậy.”



Phong Cẩn im bặt, hồi lâu cậu mới nói: “Cẩn sẽ điều tra chuyện này ngay.”
Ngay từ đầu Khương Bồng Cơ đã nhắm trúng nơi này.



“Chỉ có ở Sùng Châu mới được quang minh chính đại chiêu binh mãi mã... Cho dù hai nước đã liên hôn thì ba thành của quận Thượng Ngu vẫn nằm trong tay Bắc Cương, lãnh thổ quốc gia không thể để mất.”



Khương Bồng Cơ nói, Từ Kha chăm chú nghe.



“Cái đất Sùng Châu này còn có một ưu thế quan trọng...”



Cô viết ba chữ “ít sĩ tộc” ra.



Điều này có nghĩa là sự ràng buộc và cản trở cũng ít.



Từ Kha nghiêm túc suy nghĩ, dần hiểu được lựa chọn của Khương Bồng Cơ.



Nhìn bề ngoài Sùng Châu là nơi hung hiểm, nhưng thật ra lại ẩn chứa cơ hội lớn.



“Sùng Châu tiếp giáp với quận Hứa, phụ thân quản lý quận Hứa nhiều năm, chắc chắn đã để lại tay chân rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, Quận thủ mà triều đình cử đến chắc chắn không thể nắm giữ được toàn bộ quận Hứa, hay nói cách khác, quận Hứa vẫn nằm trong tay phụ thân...”



Binh lính ở Sùng Châu, lương thực ở quận Hứa, hai bên hợp nhất mới là thứ mà Khương Bồng Cơ muốn.



“Ngoài việc này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Sùng Châu trồng rất nhiều đàn hương.”



Qua xác nhận của người xem phòng livestream, cây đàn hương có tính chất tương tự với cây thanh đàn của họ, có thể làm nguyên liệu sản xuất ra giấy Tuyên Thành.