Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 305 : Ba năm ở lang nha (5)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Hàn Úc thuộc kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, Vệ Từ chỉ hơi kích một chút là cậu ta đã nhảy dựng lên.



Có điều, lần này Vệ Từ không tiếp tục bắt nạt Hàn Úc nữa, anh thở dài nói: “Hiện giờ Quan Gia dung túng cho hoạn quan mua quan bán tước, coi như mình không nghe thấy không nhìn thấy. Về phía ngoại thích thì một người làm quan cả họ được nhờ. Rõ ràng Quan Gia đang muốn nâng đỡ thế lực của cả hai bên để đối đầu với các thế gia sĩ tộc. Phong Nhân đệ tấu xin từ quan là vì hai nguyên nhân, một là vì bất bình cho con trai thứ Phong Cẩn, hai là do ông ấy đã nhìn ra, Đông Khánh hiện giờ đã vô phương cứu chữa rồi.”



Trình Tĩnh tiếp lời: “Tính cách của Văn Bân còn phải tôi luyện nhiều. Bây giờ đã tức đến thế này thì về sau làm thế nào?”



Chuyện Phong Nhân từ quan đã trở thành một tín hiệu, những thế gia có tầm nhìn xa khác đều lục tục rút lui, hoặc lạnh lùng bàng quan.



Các chức quan để trống đương nhiên sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon cho đám hoạn quan và ngoại thích.



Cho dù là bên nào thắng thì những kẻ mà bọn chúng xếp vào phần lớn đều là hạng người bất chính, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.



Đến mức đó mà còn cứu được cái triều đình này thì chắc là tổ tiên tám đời tích phúc.



Hàn Úc dẩu môi, hai người trước mặt kẻ xướng người họa lại càng làm nổi bật sự xốc nổi của cậu.



“Thiếu Âm, huynh không có gì muốn nói sao?” Hàn Úc quay sang Lữ Trưng tìm viện binh.



Lữ Trưng cười giễu: “Ta bình sinh không chí lớn, ăn no mặc ấm, có nhà ở là được. Dù to hay nhỏ thì cũng là chức quan, sống cuộc sống của mình, quan tâm chăm sóc đến bách tính nơi mình cai quản là xong. Còn những cái khác, ta lực bất tòng tâm, để những người có bản lĩnh khác lo đi.”



Hàn Úc tức đến mức ngã ngửa.



Đây đâu phải là viện binh, có mà là đồng đội heo ấy.



Trình Trĩnh nói: “Văn Bân cũng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, nên làm cái gì thì làm cái ấy. Thế cục hiện giờ quả thực không phải là lúc thích hợp để vào triều làm quan.”



Hàn Úc ấm ức nói: “Ba người các huynh rốt cuộc đang khuyên ta hay là đang thành tâm chọc tức ta đấy?”



Vệ Từ tinh nghịch nháy mắt: “Từ cũng đâu có nói là đang khuyên giải Văn Bân đâu?”



Hàn Úc cạn lời.



Hít le, không chơi với huynh nữa!



***
“Chậc, ai mà chả biết quận Hứa bây giờ là cái bánh ngon, một quận nuôi được cả hai châu, nhìn đã thấy bao nhiêu lương thực rồi. Liễu Xa này căn bản không muốn về hưu, chỉ giả vờ giả vịt tí để mong tiếp tục ở lại quận Hứa thôi, ai mà biết được Quan Gia lại điều ông ta đến Sùng Châu. Sùng Châu là nơi nào chứ? Phía Bắc có bọn Bắc Cương rình rập, nửa đêm ngủ còn không yên ấy…”



“Ồ? Thế chẳng phải là lỗ to rồi?”



“Khôn quá hóa dại ấy mà, ai bảo ông ta ngu ngốc?”



“Không biết vị trí Quận thủ quận Hứa này sẽ về tay ai…”



“Dù sao cũng không thể là hai chúng ta, ông với tôi đứng ngoài xem trò vui là được. Quận Hứa ấy à, ai chẳng muốn cắn một miếng.”



Những tiếng xì xầm khe khẽ xung quanh bay vào tai Liễu Xa, ông vẫn lạnh mặt như cũ.



Sau khi lên xe ngựa, ông mới chợt cười khẽ.



Ai bảo khôn quá hóa dại?



Rất nhanh thôi, tất cả đều sẽ biết, ai mới là kẻ ngu ngốc thật sự.



Xe ngựa dừng lại, Liễu Xa vừa xuống xe, một thuộc hạ tâm phúc đã chạy đến báo cáo.



“Lão gia, đã tìm được người lang quân muốn tìm rồi ạ.”



Liễu Xa ngẩn người ra một lát, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.



“Tìm được rồi?”



“Vâng ạ, vẻ ngoài giống nhau đến bảy phần ấy ạ!”



Thuộc hạ giơ ngón tay làm thành số bảy.



Trái tim Liễu Xa đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



“Tốt lắm.”