Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 354 : Sóng gió thượng kinh (11)
Ngày đăng: 14:31 30/04/20
Nghe thấy Khương Bồng Cơ hỏi, gã ta bình tĩnh lại chắp tay nói:
“Nếu lang quân không sao thì đừng nhúng tay vào chuyện này thì hơn.”
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Bây giờ ở cái Thượng Kinh này, có hai phe không thể dây vào nhất. Một là phe của ngoại thích, hai là phe của lũ hoạn quan.
Hai phe này trên triều đánh nhau túi bụi, hạ triều cũng châm chọc đối đầu nhau.
“Ồ? Ta chỉ hỏi đang xảy ra chuyện gì thôi mà, có nhúng tay vào hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Khương Bồng Cơ trợn mắt, tuy rằng tên tiểu nhị này cũng coi như có lòng tốt, nhưng ngẫm kỹ thì cũng có chút vênh váo. Cô chỉ hỏi mà thôi, còn làm thế nào là chuyện của cô, đâu cần người khác chạy đến quyết định hộ.
Vẻ mặt tên tiểu nhị cứng đờ, thế mới ý thức được câu mình vừa nói không thỏa đáng, khiến Khương Bồng Cơ nổi giận.
Gã ta vội vàng sửa lỗi, chắp tay nói: “Xin lang quân lượng thứ cho nô, vừa nãy là lỗi của nô.”
“Ừm.” Khương Bồng Cơ đáp lời, ánh mắt cô chuyển đến hai phe đang đứng giữa đại sảnh. Mấy kẻ này hình như đang tranh cãi, dưới chân ngổn ngang cốc tách cùng bút lông, nghiên mực, còn có cả những mảnh vỡ của bàn trà và bàn sách. Chậc, dấu hiệu sắp đánh nhau đây mà.
Tên tiểu nhị hiểu ra, lần này không dám ra vẻ khôn ngoan nữa, vội vàng giải thích: “Thực ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là cháu nuôi của Hoàng Thường Thị vì đoạt giải khôi thủ* với lang quân nhà Phương đại tướng quân nên xung đột với nhau. Cả hai đều không phục phán xét của giám khảo nên tranh cãi, rồi ầm ĩ lên.”
*Giải nhất.
Hoàng Thường Thị?
Khương Bồng Cơ nhíu mày.
Cô cũng không hiểu tình thế trong cung Thượng Dương cho lắm, Hoàng Thường Thị chắc là chỉ một trong mấy vị thái giám đắc dụng nhất bên cạnh hoàng đế, là người có quyền lực nhất trong tập đoàn hoạn quan, chuyên mua quan bán tước.
Phương mập chẳng thèm sợ gào tướng lên.
Phương đại tướng quân nắm quyền điều hành cấm quân trong thành Thượng Kinh. Nói một câu khó nghe thì, ngoại trừ hoàng đế và hoàng tử của hoàng thất ra thì chẳng cần sợ bố con nhà nào hết.
Đừng nói là con trai của một thái giám nho nhỏ, cho dù có là chính Hoàng Thường Thị đến đây đi chăng nữa, gã ta cũng không sợ.
Cả hai phe đều tức đến phát rồ, tình hình chiến đấu căng thẳng vô cùng.
Rầm rầm rầm rầm...
Chuyện quần ẩu đương nhiên không đến lượt hai đương sự ra sân, cứ giao cho mấy đứa đàn em bên cạnh là được.
“Đánh! Đánh thật mạnh vào cho ta! Đánh cho chúng nó sợ tè ra quần đi! Dạy dỗ bọn chúng cho tử tế! Một đứa cháu hoạn quan cũng dám lên mặt ở Thượng Kinh này, ngươi là cái thá gì chứ!” Phương mập đạp chân lên bàn quát, vẻ mặt vừa hung hăng vừa hưng phấn.
Cháu trai Hoàng Thường Thị trốn phía sau đám tay sai, nhìn thấy một cái nghiên mực liền nhặt lên hắt thẳng vào mặt Phương mập.
Chỉ trong thoáng chốc người của cả hai phe đã lăn xả vào nhau, túm được cái gì ném cái đó.
Phương mập quá béo, không đủ nhanh nhẹn. Cháu trai Hoàng Thường Thị nấp sau lưng người ta thi thoảng lại xông ra đánh trộm.
Cả đại sảnh tràn đầy tiếng kêu thét và tiếng đánh nhau lộn xộn. Một vài sĩ tử thực sự không chịu nổi nữa liền dứt khoát che mặt bỏ đi, một số kẻ khác lại đứng một bên xem trò vui sướng cả mắt.
Bảo là chuyện nhỏ thì chỉ là hai cậu thiếu niên hành động theo cảm tính, không ai phục ai.
Nhưng phóng to chuyện này lên, thì đây chính là lần đầu tiên hai phe hoạn quan và ngoại thích vạch mặt đánh nhau trực tiếp.