Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 389 : Động đất ở đông khánh (21)

Ngày đăng: 14:31 30/04/20


Họ không hề buông lòng cảnh giác, hơn mười người vẫn chĩa mũi thương vào những kẻ lạ mặt, đồng thời cử hai người Il cầm đuốc đi kiểm tra.



Ánh lửa vừa lóe lên, quả nhiên thấy hơn mười chiếc xe ẩn núp trong bóng tối, trên mỗi xe đều đầy ắp lương thực và dược liệu.



“Là rắn nước thôi, không có độc, cắn một phát cũng không chết được đầu, đừng có gào lên nữa”



Người còn lại giơ đuốc rồi đi về phía trước. Nương theo ánh sáng le lói từ ngọn đuốc, anh ta thấy con rắn nọ vẫn đang cắn chặt lấy tên hầu mặt mũi trắng bệch.



Anh ta nhìn kĩ mới biết đây là rắn không độc, rất thường thấy ở nơi dã ngoại, bèn đưa tay bắt nó xuống rồi cuốn nó trên tay, sau đó dùng tay phải ném mạnh. Con rắn bị ném rất xa, lát sau mới nghe thấy tiếng động từ bụi cỏ vang lên.



Kẻ hầu nọ nghe vậy cũng thấy đỡ sợ, không còn run lẩy bẩy nữa. Cậu ta cúi đầu nhìn vết thương ở cổ tay, máu chảy ra màu đỏ tươi, cũng không có bất kỳ phản ứng trúng độc nào.



“Về vẫn phải rửa lại bằng nước sạch rồi bôi thuốc tiêu sưng lên, có vậy vết thương mới mau lành”



Việc này đã kinh động đến những người đi đầu đoản, cả đội ngũ cũng vì thế mà dừng lại.



Dẫn đầu đội ngũ là một người đàn ông mặc trang phục văn nhân, đôi mắt ấm u như mực: “Chuyện gì vậy?”



“Phát hiện một đám người rất khả nghi, họ nói là đem lương thực và dược liệu đến cứu giúp dân chủng Thượng Kinh”



Nghe vậy, người đàn ông nọ hơi nhướn mày: “Ô? Dẫn ta đi xem xem. Nếu thật sự muốn tạo phúc cho dân thì cần gì phải che che giấu giấu?”



“Tiên sinh, Mạnh mổ đi cùng ngài.” Một người đàn ông đồ con lên tiếng, trên người hắn sực mùi rượu, bộ quần áo đang mặc căng ra như sắp rách toạc đến nơi, bắp thịt cuồn cuộn, nhìn qua cũng biết cơ thể ấy ẩn chứa sức mạnh lớn thế nào.



Hoàng Đàm dẫn theo một nghìn cấm vệ quân và năm trăm thạch lương thực, đi từ cổng phía đông đổ nát vào Thượng Kinh.



Cấm quân giơ cao mấy trăm cây đuốc, nhìn từ xa như một quả cầu lửa lơ lửng trong không trung.



Hoàng Đàm khẽ híp mắt, nương theo ánh lửa mà nhìn xung quanh. Ông ta không khỏi xúc động, thiên tai là điều không ai có thể chống lại được.
May thay, lúc này từ xa vọng lại tiếng trời”, chính chủ Liễu Hi đã về rồi.



Hoàng Đàm đã từng gặp Liễu Hi, là một công tử vẻ ngoài phong lưu, khí chất thanh cao lại ngạo nghễ, qua một hai năm nữa thôi là sẽ thành phu quân trong mộng của biết bao thiếu nữ rồi. Lần này gặp lại, Hoàng Đàm suýt nữa hoài nghi rằng mình đã tuổi cao mắt mờ, người trước mặt lão thật sự là Liễu Hi sao?



Khương Bổng Cơ thấy sự hoảng hốt của Hoàng Đàm, lại nhìn bản thân hiện tại, không khỏi thầm nhíu mày.



Cô biết bản thân hiện giờ không khác gì tên ăn mày hai ba năm không tắm. Tay áo bên còn bên mất, quần áo nhuốm đầy máu đen và các chất bẩn khác, căn bản không thể nhìn ra được màu vải nguyên bản là gì. Trên mặt dính đầy bụi bẩn trộn với mồ hôi, suýt nữa thì không nhận ra mặt mũi.



Đã vậy, hai tay Khương Đồng Cơ còn dính đầy máu me, vải thô buộc hai bên chân bị cô mài mòn chỉ còn vài miếng vụn vặt.



Đừng nói là ăn mày, dân chạy nạn kinh nghiệm mười năm nhìn cũng sạch sẽ hơn cổ.



“Nhị lang Liễu thị tiếp chỉ”



Thấy Khương Hồng Cơ trong quá thảm, Hoàng Đàm không nỡ nhìn thẳng vào cô, trong lòng đột nhiên thấy xúc động. Ông ta tin rằng Liễu Hi thật sự có lòng nhân ái, một lòng vì dân chúng, chứ không phải là sau một cố làm ra vẻ, nói thì hay mà chẳng làm được tích sự gì.



“Thảo dân Liễu Hi, xin quỳ tiếp thánh ý của thiên tử”



Hoàng Đầm lấy một cuộn tơ lụa đẹp đẽ từ trong tay áo ra, chậm rãi mở ra, the thé đọc.



Ở một nơi khác.



“Ái chà, lâu lắm không gặp rồi nhỉ, sao Hiếu Du trông thảm vậy?” Thanh niên văn sĩ ngồi trên lưng ngựa, trên mặt tràn đầy nét cười thích thú.



Từ Kha kinh ngạc trừng mắt, không dám tin mà hỏi.



“Sao huynh lại ở đây?”