Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 391 : Động đất ở đông khánh (23)
Ngày đăng: 14:31 30/04/20
La Việt đầy vẻ nghi ngờ, không hiểu tại sao Khương Bồng Cơ lại hỏi như thế, nhưng gã là cấm vệ quân nên phải nghe theo mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ.
“Theo như hạ quan biết, chắc chỉ có một nghìn người này thôi.”
Thánh chỉ đã viết rõ ràng như thế rồi, sao có thể có thêm một nghìn người nữa?
Khương Bồng Cơ nhíu mày, nghiêng đầu lắng nghe tiếng bước chân, xem tình hình thì là đi về phía bọn họ. Thính lực của La Việt không biến thái như Khương Bồng Cơ, nhưng khi thế lực xa lạ kia càng lúc càng đến gần, gã cũng bất giác gồng người lên, chuyển sang trạng thái đề phòng cảnh giác.
Thấy La Việt dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, Phong Cẩn nheo mắt như đang đánh giá.
Rầm rập, rầm rập!
Tiếng bước chân đều đặn vững vàng càng lúc càng đến gần, cấm quân ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra dấu vết của thế lực lạ, càng lúc càng hỗn loạn.
Khương Bồng Cơ không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi vòng qua La Việt và ba tên cấm quân, sải bước ra ngoài. Xuất hiện trong tầm mắt cô là những chấm lửa nhỏ, khoảng cách càng gần thì những đốm lửa ấy lại càng rõ ràng, ba người đi đầu đều cưỡi ngựa.
Mạnh Hồn là võ tướng nên tầm nhìn tốt nhất, ông nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Khương Bồng Cơ, vẻ mặt vui mừng giục ngựa phi nhanh qua.
“Lang quân! Thuộc hạ Mạnh Hồn, tham kiến lang quân!”
Dù mấy năm không gặp song Mạnh Hồn cũng sẽ không quên tướng mạo của Khương Bồng Cơ, dẫu dáng vẻ của cô bây giờ vô cùng nhếch nhác.
Khương Bồng Cơ đã thấy rõ ba người đi đầu từ xa, suýt nữa thì nghi ngờ mình đang hoa mắt, mãi cho đến lúc Mạnh Hồn vẻ mặt kích động xuống ngựa, cô mới sực tỉnh, vừa đỡ Mạnh Hồn đang quỳ một chân trên đất dậy, vừa nhìn Kỳ Quan Nhượng với vẻ cười mà như không.
Theo hiểu biết của cô, Mạnh Hồn không thể làm ra loại chuyện mang theo bộ khúc chạy loạn thế này, lại còn xuất hiện trước mặt cô vào đúng thời khắc mấu chốt này nữa. Nghĩ kỹ thì người có bản lĩnh làm được chuyện này chỉ có Kỳ Quan Nhượng mà thôi.
“Văn Chứng từng nói, sẽ xuất hiện và giúp đỡ Hi vào lúc Hi cần huynh nhất, chẳng lẽ chính là bây giờ?”
“Hiếu Dư, thứ mà ta bảo ngươi chuyển đến, ngươi làm chưa?”
Có năm trăm thạch lương thực Hoàng đế chi viện nên vẫn còn cầm cự được vài ngày. Còn về phần thuốc men, cô đã cho người lục soát mấy tiệm thuốc. Người trong tiệm đã chết hết cả, số dược liệu vô chủ đó liền bị cô “mượn” dùng, tiết kiệm một chút cũng có thể cầm cự được nửa ngày.
Tính toán như thế thì thứ quan trọng lại là vôi dùng để xử lý thi thể.
Từ Kha ngẩn ra một lát, nói: “Đã mang đến rồi ạ, tất cả đều ở trên xe.”
Khương Bồng Cơ nói: “Sai người dỡ toàn bộ lương thực, thuốc men xuống, phủ một lớp rơm rạ hoặc thứ khác để che đậy trên xe, đêm nay sẽ xử lý thi thể. Ta nhìn sắc trời có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ có mưa. Nếu như thi thể phân hủy, sẽ theo mưa ngấm xuống dưới lòng đất, ô nhiễm đến giếng nước, đến lúc đó tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng. Uống phải nước giếng bị ô nhiễm sẽ rất dễ sinh ra dịch bệnh.”
Khương Bồng Cơ bình thản thuật lại, vẻ mặt của những người xung quanh thoắt cái liền thay đổi.
Trí tưởng tượng của bọn họ rất phong phú, bất giác tưởng tượng ra cái cảnh Khương Bồng Cơ vừa nói, lập tức liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
“Thành Đông, Thành Tây, Thành Bắc và Thành Nam…” Khương Bồng Cơ cầm cành cây vẽ bản đồ của Thượng Kinh lên đất, chia làm bốn khu vực, mỗi nơi đều cử bốn trăm năm mươi người đến cứu hộ. Các khu vực đều phân chia kỹ càng, thậm chí ngay đến con đường vận chuyển cũng nói qua một lượt.
Mạch tư duy của Khương Bồng Cơ rất rõ ràng, chẳng mấy chốc đã phân công xong nhiệm vụ.
Những người có mặt ở đây đều không ngốc, mọi người tự ghi nhớ nhiệm vụ của mình, chỉ đợi Khương Bồng Cơ hạ lệnh. Phong Cẩn lại lo lắng chuyện khác, nếu như nước từ thi thể phân hủy ngấm xuống đất gây ô nhiễm các giếng nước, vậy thì nơi chôn thi thể phải chọn thật cẩn thận.
Khương Bồng Cơ đương nhiên đã nghĩ đến điều đó, cô khoanh tròn tại một địa điểm.
“Đây là một ngọn núi ở ngoài Thành Đông, khá gần với Thành Đông, rất tiện cho vận chuyển thi thể. Nơi này địa hình cao, cách xa con sông hộ thành, không thông với mạch nước ngầm dưới lòng đất, lại là nơi hẻo lánh, ít dân cư, thôn xóm… Sau khi cân nhắc các điều kiện, ta thấy chôn ở nơi này khá ổn.”
Không thể hỏa táng, Khương Bồng Cơ chỉ đành chọn cách chôn cất, còn phải suy xét đến đủ các điều kiện các phương diện.