Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 404 : Dời đô đến kham châu (11)
Ngày đăng: 14:32 30/04/20
“Lang quân, chú ý hình tượng...”
Từ Kha không nhịn được mà che mặt, đây là bộ mặt thật của quý tử sĩ tộc đó hả?
Phong Cẩn vốn nặng lễ nghi còn thầm thấy may mắn.
May là Khương Bồng Cơ xưng là “ông” chứ không phải là “bà”, nếu xưng như vậy thật thì không biết phải giải quyết sao.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi nén giận.
Cô lạnh mặt nói với bộ khúc: “Không việc gì phải sợ, tra được tin gì thì cứ nói hết ra cho ta.”
Vừa rồi Khương Bồng Cơ quá hung dữ, khiến bộ khúc sợ mất mật, phải hít thở sâu rồi mới nói được.
“Thuộc hạ vâng lệnh lang quân đến điều tra huyện Tượng Dương. Nhưng vừa đến biên cảnh huyện này thì phát hiện điều bất thường. Bọn thuộc hạ thấy rất nhiều thi thể của dân chúng phơi thây nơi hoang dã, đều là những người chạy nạn. Nguyên nhân cái chết không phải do động đất, đói khát hay dịch bệnh. Qua kiểm tra thì thấy hung khí giết người là rìu, dao chặt củi, gậy gộc và các vật nặng khác...”
Khi đã nói ra được thì bộ khúc nọ cũng không còn luống cuống như trước, lời lẽ có trật tự và rõ ràng.
Anh ta chắp tay, bẩm rằng: “... Không chỉ vậy, bọn thuộc hạ sau nhiều lần kiểm tra mới biết rằng, những người dân này hẳn đang trên đường chạy nạn thì gặp phải kẻ địch có số lượng vượt xa họ, bị chúng vây đánh đến chết, gần như không mất quá nhiều thời gian. Đa phần đàn ông chết rất thảm, phụ nữ và các bé gái bị kéo qua một bên cưỡng bức mà chết, hành vi ác độc như vậy thật khiến người ta khinh thường.”
Quả đúng là bạo dân.
Nhóm bộ khúc đi điều tra biên cảnh huyện Tượng Dương phát hiện rất nhiều thi thể như vậy, chết rất thảm, quần áo và đồ quý giá trên người đều bị cướp sạch. Rất nhiều người quần áo rách rưới, phơi thân trần dưới ánh nắng khắc nghiệt, chết không nhắm mắt.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Hoàng thất Đông Khánh lơ đẹp dân chúng, tên hoàng đế vừa ngu đần vừa khốn nạn, tất cả mọi chuyện như giọt nước tràn ly khiến bạo dân giơ cao dao chặt củi và đòn gánh điên cuồng trả thù, rồi làm ra những chuyện trái nhân đạo này. Tiện nói câu này, chiến tranh cổ đại chân chính còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, không tin thì các bác cứ đi tra Ngũ Hồ Loạn Hoa đi, sẽ biết cái gì là ăn thịt người.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi có dự cảm là từ nay về sau nội dung livestream sẽ rất máu me, mấy bạn nhỏ tâm lý kém mau cai livestream đi, cố xem lại ám ảnh thì teo. Với cả, dù bọn Thanh Y Quân từng là người bị hại đi nữa, thì đó cũng không phải lý do để chúng tàn sát người vô tội.
Bình luận che kín màn hình, gần như cứ một giây lại sang trang mới.
Nhưng lúc này Khương Bồng Cơ không có tâm tình đi xem những bình luận ấy.
Cô đã nảy sinh sát ý.
Đám bạo dân kia dám xông vào địa bàn của cô, giết con dân của cô, nếu cô không giết chúng thì chấp nhận sao được!
Phong Cẩn biết cô định làm gì, anh rũ mắt nói: “Lan Đình, chúng ta còn hai nghìn bộ khúc đang cứu tế ở quận Phụng Ấp, ở đây chỉ có một nghìn bộ khúc và một nghìn cấm quân. Họ vừa trải qua một hành trình dài, ắt đã không còn sức lực, số lượng Thanh Y Quân hẳn đã hơn mười nghìn người. Nếu chúng ta muốn tấn công huyện Tượng Dương thì phải lập kế hoạch thật chu toàn, không thể qua loa được, chí ít cậu phải dàn xếp ổn thỏa cho dân chúng đã đi theo cậu đã.”
“Ta biết rồi.” Khương Bồng Cơ đan hai bàn tay vào nhau trầm tư suy nghĩ.
Nếu không dẫn theo hai mươi nghìn người từ Thượng Kinh tới thì cô đã lập tức kiểm kê nhân số rồi đánh vào huyện Tượng Dương rồi.
Công và thủ là hai khái niệm hoàn toàn tách biệt, nhất là phòng thủ, nhân số bọn chúng đông đảo, còn có thể dựa vào ưu thế địa hình.
Nếu không lên kế hoạch cẩn thận mà kéo hai nghìn người qua đó, dù có bắt được đám quân ô hợp kia thì bên mình cũng thương vong thảm hại.