Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 446 :

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


Phu nhân Ngột Lực Bạt ngơ ngác hỏi: “Còn thứ gì nữa?”



Tụ Bảo Trai là tiệm đồ cổ và tiệm buôn lậu có tiếng của Bắc Cương, không có đồ đắt nhất mà chỉ có đắt hơn. Rất nhiều quý tộc Bắc Cương vì thể hiện thân phận mà thường xuyên ghé thăm tiệm này. Nói thật, cửa hàng này rất nhiều bí quyết, gần như thứ gì cũng có. Quan trọng nhất là người chống lưng cho tiệm này vô cùng sạch sẽ khiến người ta yên tâm.



“Các vị phu nhân đợi một chút, tiểu nhân lấy cho các vị phu nhân ngắm.”



Nói xong, chưởng quỹ lại lên lầu lấy xuống một chiếc hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay đàn ông trưởng thành. Bên ngoài hộp điêu khắc hoa văn chìm phức tạp mà lộng lẫy, trong không trung phảng phất mùi hương kỳ quái dấy lên lòng hiếu kỳ của không ít quý phụ. Bọn họ rất muốn rướn cổ lên nhìn nhưng lại rụt rè ngồi tại chỗ đợi chưởng quỹ đích thân mang tới.



“Mời các vị phu nhân xem.”



Chưởng quỹ nói xong, ngón tay trắng nõn mảnh mai mở khóa, để lộ bảo bối ở trong.



Ánh sáng trong phòng đầy đủ, tia sáng phản xạ óng ánh làm lóa mắt bọn họ, thậm chí một số phu nhân còn bị dọa đến mức giơ tay bịt mắt kinh ngạc hét lên: “Ôi, đây là cái gì mà chói mắt thế?”



Một lúc sau, mọi người mới từ từ thích ứng, tiếng xuýt xoa vang lên trong phòng.



Chỉ thấy một chiếc trâm long phượng tinh xảo nằm yên trong hộp tử đàn. Chiếc trâm trong suốt lóng lánh, cùng nguồn gốc với bộ ngọc lưu ly lúc trước, một rồng một phượng quấn quýt bên nhau, từng cái vẩy rồng hay lông phượng đều được làm tỉ mỉ nhìn thật sống động. Phượng hoàng giang cánh muốn bay, rồng kia thì tạo dáng bay lượn trên mây. Miệng rồng và phượng đều ngậm một chuỗi trân châu trong suốt, đặt ở dưới ánh sáng mặt trời lóng lánh rực rỡ, đẹp đến mức người ta không thể dời mắt.



Chưởng quỹ dè dặt nhấc lên, hạt ngọc khẽ va chạm tạo ra âm thanh véo von vui tai vô cùng.



Liễu Xa giao cho ông hai mươi bộ trà thủy tinh và một chiếc trâm long phượng này, giá cả đều để cho ông quyết định.




Ngột Lực Bạt nghe xong cũng không giải thích được.



Gã cũng xem như hiểu biết về đồ Trung Nguyên, nhưng đúng là chưa từng nhìn thấy thứ này.



Màu bùn trên mặt đất đa phần là màu xám tro, đen, vàng, nâu, làm sao làm ra được loại trong suốt này.



Phu nhân Ngột Lực Bạt thấy chồng không nói nên lời thì tức giận: “Hừ, cũng không dùng tiền của ông, xót làm cái gì.”



Ngột Lực Bạt càng xấu hổ, song gã cũng không dám tranh cãi với vợ mình để bị người khác chê cười.



Gã nhìn chưởng quỹ mà giận không chỗ xả.



Nếp sống Bắc Cương phù phiếm, trên dưới xa hoa lãng phí vô độ. Dù những cửa hàng tương tự khác mọc nhan nhản nhưng Tụ Bảo Trai của người ta vẫn ung dung thả câu, mấy năm nay không biết kiếm được bao nhiêu tiền của. Ngột Lực Bạt tức điên: “Chính là mấy tên bỉ ổi gian tà các ngươi làm cho nếp sống xa xỉ của Bắc Cương thịnh hành!”



Chưởng quỹ đáp lại: “Lời này của tướng quân sai rồi. Đời người ngắn ngủi, trong nhà có hàng vạn lượng bạc có thể hưởng thụ sơn hào hải vị thì tại sao còn phải húp cám ăn rau? Phu nhân ngài cao quý hơn người, quần áo và các khoản chi tiêu hàng ngày cũng nên phù hợp với thân phận của bà. Nếu không thì chẳng khác nào áo gấm đi đêm.”



Câu này của chưởng quỹ có thể hiểu rằng: Bản thân không có tiền cho vợ mua sắm thì bà ấy tự đi mua thôi, ông còn nói linh tinh làm cái quái gì!



Mặt Ngột Lực Bạt đã khó coi đến mức không thể nhìn nổi rồi. >