Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 455 :

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


Khi Cổ Tín dẫn người rời khỏi huyện Tượng Dương, không chỉ mang theo một lô ấm chén thủy tinh, một lô đồ trang sức, còn mang theo quà mà Khương Bồng Cơ chuẩn bị cho Liễu Xa. Món quà này cũng không có gì là xa xỉ, nhưng cốt yếu là tấm lòng, chỉ là vài bộ quần áo len chống lạnh, một bộ dụng cụ nấu lẩu đa năng, một bộ dụng cụ nướng thịt, cô còn gửi thêm bản sao công thức nước lẩu và gia vị nướng thịt...



Lúc Cổ Tín thấy mấy thứ này, vẻ mặt rất khó tả. Nếu không phải đang thời loạn lạc, hẳn tiểu chủ nhân sẽ trở thành thương nhân giàu có hơn cả bà chủ nữa. Không chỉ trở thành người giàu nhất Đông Khánh, thậm chí còn có thể giàu nhất Ngũ quốc, của cải và sản nghiệp trải khắp chín châu bốn biển.



Tiếc là tình hình hiện nay không cho phép.



Nghĩ vậy, Cổ Tín lại thấy thương cho Khương Bồng Cơ nhiều hơn.



Trước khi đi, ông đã hỏi vấn đề thắc mắc từ lâu: “Vị Phong lang quân ấy... có phải là người chốn khuê phòng của tiểu chủ nhân không?”



Cổ Tín hỏi bằng vẻ rất bí hiểm, làm Khương Bồng Cơ suýt sặc nước bọt.



“Không phải đâu, ta và Hoài Du là bạn bè, là tri kỷ, không có quan hệ ấy đâu.”



Khương Bồng Cơ dứt khoát phủ nhận, cho Cổ Tín khỏi phải đoán già đoán non nữa.



“Vậy bé gái lúc trước không phải con của tiểu chủ nhân sao?” Cổ Tín hỏi.



Khương Bồng Cơ trả lời chắc nịch: “Không phải, không có quan hệ máu mủ gì với ta hết.”



Cổ Tín thở dài, không biết là tiếc nuối hay nhẹ nhõm nữa, ông ôm tâm trạng phức tạp rời khỏi huyện Tượng Dương.



Vì Cổ Tín mang đến rất nhiều vật tư, công cuộc xây dựng huyện Tượng Dương lại như hổ thêm cánh, phát triển nhảy vọt, trải mắt khắp thành có thể nhìn thấy cảnh phồn vinh trong tương lai, Khương Bồng Cơ hiếm khi cai được bệnh “không làm việc đàng hoàng” mà ngoan ngoãn ngồi xử lý công việc trong sảnh chính vụ.



Hạng mục công việc được chú trọng gần đây là chia giống cây trồng và cho thuê ruộng đất. May là Kỳ Quan Nhượng đã đăng ký xong toàn bộ hộ khẩu, nhiệm vụ lần này cũng không quá nặng nhọc, tăng ca thêm một thời gian nữa là xong.



“Thời tiết càng ngày càng lạnh nhỉ...”



Phong Cẩn nhìn những chiếc lá đã ngả sang màu ảm đạm mà bùi ngùi.



“Năm nào mà không vậy chứ, năm nay là tốt lắm rồi, chí ít cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
Mùa đông đầu tiên sau trận động đất, dân chúng có lòng tin vô cùng vững chắc.



Khi bắt đầu tháng mười một, gió lạnh rét buốt thổi tới khiến da thịt đau rát.



Quần áo len bắt đầu được bán trên thị trường, bốn mươi xu một bộ trẻ em, một trăm xu một bộ người lớn.



Giá không đắt, nhưng phân nửa dân huyện còn đang thăm dò chất lượng, đa phần những người hào phóng móc hầu bao ra mua đều từng làm việc cho xưởng đan.



Mặc đồ len vào cực ấm, bên ngoài chỉ cần khoác thêm một lớp áo nữa là chấp hết gió lạnh.



Không quá nửa tháng, quần áo len chống lạnh đã thịnh hành khắp huyện Tượng Dương.



Đồ len bán được càng lúc càng nhiều, quản gia Từ Kha nhìn sổ ghi chép mà suýt khóc thét.



“... Áo len quần len, đúng là lỗ vốn mà...”



Cậu cẩn thận tính toán lần nữa, mỗi bộ quần áo len đã lỗ mất ba mươi bốn mươi xu rồi.



“Hiếu Dư, khoản tiền này không thể tính vậy được.”



Phong Cẩn kéo khăn quàng trên cổ mình ra: “Cậu phải tính xem nếu dân chúng chết cóng thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu. Nếu tính theo hướng đó thì chúng ta còn được hời đấy. Mùa đông rất khắc nghiệt, dù là Thượng Kinh cũng có không ít người chết cóng.”



Mua bán lỗ vốn cũng được, cái Khương Bồng Cơ cần là dân chúng có thể sống sót qua cái rét lạnh của mùa đông cơ.



Vào sảnh chính vụ, Phong Cẩn bèn lẹ tay đóng chặt cửa, ngăn gió lạnh luồn vào phòng, rồi tháo khăn quàng trên cổ xuống.



Nếu là trước đây, anh phải mặc một đống quần áo, rồi khoác ngoài một lớp áo choàng lông hồ ly dày nữa.



Giờ thì không cần vậy, mặc một lớp áo mỏng ở trong rồi mặc áo len và quần len vào, thêm một lớp áo hơi dày, khoác thêm áo choàng là ổn, đi hai bước thôi là thấy ấm rực người rồi. >