Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 469 :

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


Lúc thi thể của Liễu Huyên được đưa đến quân doanh của Xương Thọ Vương, ông ta đang bàn bạc với các mưu sĩ dưới trướng sang xuân nên đánh phá Kham Châu như thế nào.



“Báo…”



Giọng của lính truyền tin vang lên bên ngoài trướng, Xương Thọ Vương mất kiên nhẫn cau mày, ra lệnh cho tên lính vào.



“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”



Tên lính truyền tin vẻ mặt cổ quái, do dự nói: “Kham Châu đưa một cỗ quan tài đến đây, nói rằng bên trong là Tứ hoàng tử phi.”



“Cái gì?” Xương Thọ Vương kinh ngạc đứng bật dậy, mắt trợn tròn, trong lòng bừng bừng lửa giận: “Ngươi nói trong quan tài là ai?”



Lính truyền tin chỉ đành cần thận lặp lại lần nữa: “Theo lời sứ giả nói, Tứ hoàng tử phi chết vì băng huyết khó sinh.”



Ngay lập tức, một chén trà men xanh vỡ tan trước mặt tên lính, những mảnh vỡ tung tóe trên mặt đất.



“Lão súc sinh đó bắt nạt người khác quá đáng…”



Xương Thọ Vương thở gấp, gương mặt ôn hòa nho nhã đỏ phừng phừng vì tức giận, mang vẻ hung hãn khiến người khác khiếp sợ.



Võ tướng ngồi trong trướng còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, những mưu sĩ đầu óc nhanh nhẹn đã đánh hơi được chuyện khác thường.



Nghe nói vị Tứ hoàng tử phi này là con gái của Liễu Xa ở Sùng Châu, người tức giận vì Tứ hoàng tử phi khó sinh mà chết phải là Liễu Xa mới đúng, dù sao người ta mới là phụ thân chính thức của Tứ hoàng tử phi, chứ có liên quan gì đến Xương Thọ Vương?



Mấy vị mưu sĩ nghĩ một hồi, trong đầu đồng loạt hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, trừ phi…



Vị Tứ hoàng tử phi này với chủ công của bọn họ có quan hệ bí mật không thể cho ai biết?



Tứ hoàng tử phi không phải chết do khó sinh, mà là do bị hại?



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi tin tức.



Bây giờ Xương Thọ Vương đang bị cơn giận dữ chi phối lý trí, nào còn hơi sức đi quan tâm thuộc hạ của mình đang buôn chuyện hay đang thất thần?



Ông ta nói: “Những kẻ đưa quan tài đến đây không nhắn lại câu nào khác?”
Nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hả dạ được một phen, ông không vui sao được?



Mối thù giết vợ giết con này, chỉ cần ông còn sống ngày nào thì sẽ báo thù đến cùng.



Bất kể là dùng thủ đoạn gì!



Liễu Xa vốn không phải người tốt, lúc Cổ Mẫn còn sống thì còn có thể kiềm chế được ông, ông cũng vui vẻ khi thể hiện mặt lương thiện nhất của mình. Nhưng bây giờ vợ ông đã qua đời nhiều năm, những kẻ gây ra cái chết của bà ấy vẫn đang sống vui vẻ sung sướng, Liễu Xa không có ai kiềm chế liền dứt khoát lột bỏ lớp ngụy trang này.



Ông mưu tính tỉ mỉ, chờ ngày thu lưới.



Bây giờ đã bắt đầu có hiệu quả rồi.



Nhìn tuyết trắng mênh mang trong sân, Liễu Xa khẽ thở dài.



Mạng sống của Liễu Huyên, vương triều Đông Khánh đều là tế phẩm tốt nhất.



Liễu Xa dịu dàng cười, cảm thán: “Thời tiết thật là lạnh.”



Ông hà hơi làm ấm đôi bàn bay đã đông cứng của mình.



Người hầu mang nồi lẩu và giá nướng thịt lên, các loại gia vị và nguyên liệu bày đầy trên bàn.



Vị ẩn sĩ nói: “Tuyết lành báo mùa màng, mong rằng năm sau là một năm bội thu.”



Cho dù bên ngoài đánh nhau loạn xà ngầu, nhưng trong phạm vi của Sùng Châu vẫn yên ổn, dân chúng đều trông ngóng cảnh tượng của vụ thu hoạch sang năm.



“Sẽ là như thế.”



Giờ đã vào lúc rét đậm.



Tuy năm nay là năm thiên tai khó khăn nhưng ăn Tết đã trở thành truyền thống rồi.



Dân chúng huyện Tượng Dương cũng có chút dư dả, nói thế nào thì cũng phải mua ít đồ Tết, để năm nay có một cái Tết sung túc. >