Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 476 :

Ngày đăng: 14:33 30/04/20


“Chủ công!” Lý Uân lo lắng đuổi theo Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ nói: “Cái anh chàng Điển Dần kia có vẻ khá, bao giờ xong giai đoạn huấn luyện thì điều anh ta tới cạnh ta.”



Điều chuyển đến bên chủ công?



Chủ công định bồi dưỡng Điển Dần sao?



Lý Uân ngạc nhiên lắm nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp: “Tuân lệnh.”



“Huynh chạy theo làm gì?” Khương Bồng Cơ đi hai bước, thấy Lý Uân vẫn theo sau bèn quay đầu hỏi: “Không huấn luyện tân binh à?”



Lý Uân ngượng ngùng, cẩn thận hỏi Khương Bồng Cơ: “Chủ công à, đám tân binh đó đã bị thương như vậy rồi, vẫn phải huấn luyện sao?”



Cả đám nằm rạp trên đất, lăn lộn kêu đau, nhìn rất chật vật.



Lý Uân tốt bụng đang nghĩ có nên cho tân binh nghỉ nửa ngày để dưỡng thương hay không, dù sao thì các bài tập mùa đông rất nhiều, nếu không có sức khỏe, không được nghỉ ngơi đầy đủ thì không thể trụ được.



Khương Bồng Cơ cười xùy: “Ta xuống tay có chừng mực, nếu không thì giờ chúng đã thành một đám thi thể rồi, còn ở đấy mà kêu với rên à? Vết thương trên người bọn chúng nhìn qua thì nghiêm trọng thôi, nhưng thực ra chỉ là đau nhức bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.”



Đùa chứ, nếu Khương Bồng Cơ ra tay thật thì mấy con gà bệnh này không đủ cho cô giết.



Lý Uân nghe vậy cũng thấy yên tâm hơn.



Chuyện ở trại tân binh chẳng mấy mà đã truyền đến sảnh chính vụ.




Khương Bồng Cơ nhếch môi cười, khẽ lắc đầu, quay sang hỏi Phong Cẩn.



“Đêm tất niên, Hoài Du định về nhà cùng Tĩnh Nhàn à? Giờ Trường Sinh cũng sắp tám tháng rồi nhỉ, Tĩnh Nhàn luôn ở nhà chăm sóc bé con, chắc cũng buồn, hay là dẫn cô ấy tới sảnh chính vụ đi. Nhiều người ăn Tết mới vui.”



Phong Cẩn nghĩ ngợi rồi đáp: “Ý của chủ công, Cẩn cũng rất muốn làm theo, nhưng vẫn phải về hỏi ý của Tĩnh Nhàn đã ạ.”



Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha tuy đã có gia đình rồi, nhưng không có vợ bên cạnh, những người khác thì khỏi nói, đều độc thân cả lượt, nếu về nhà ăn Tết một mình thì cũng chán thật. Khương Bồng Cơ đưa ra ý kiến tổ chức tiệc tất niên, mọi người cùng nhau ăn Tết, đương nhiên không ai ý kiến gì, chỉ cần cô đừng hâm hâm đề nghị mọi người mặc đồ nữ là được.



Hai ngày trước, sảnh chính vụ đã bước vào kỳ nghỉ, khắp huyện Tượng Dương đâu đâu cũng tràn ngập không khí đón Tết.



Dạo bước trên chợ đêm còn có thể nhìn thấy những gương mặt tươi cười thoải mái và chân thành của dân huyện.



Quán ăn, quán trà và các hàng quán khác đều đóng cửa ngừng kinh doanh, điều này khiến Trương Bình nẫu hết cả ruột.



“Tử Hiếu về rồi à.”



Trương Bình đói quá, quán ăn bên ngoài đều đóng cửa nghỉ Tết hết rồi, tìm mãi cũng không thấy chỗ nào bán đồ ăn. Nghe thấy tiếng động bên ngoài anh ta bèn ló đầu ra nhìn, thấy Vệ Từ quấn kín mít đang chậm bước vào sân.



“Sảnh chính vụ nghỉ Tết từ hôm nay rồi.” Vệ Từ cởi guốc mộc trên chân ra, đi vào đại sảnh, thấy chậu than trong phòng đã tắt ngấm từ lâu. Anh nhớ rõ than đá trong phủ rất nhiều, không thể nào đốt hết trong thời gian ngắn vậy được, chắc là Trương Bình lại lăn lộn với mấy mẩu gỗ quên luôn thời gian, cả chậu than đã tắt lửa cũng không phát hiện: “Này, mang về cho huynh đấy.”



Vệ Từ lấy một túi đồ còn ấm từ trong tay áo ra, bên trong là chân gà sốt mà đầu bếp ở phủ huyện lệnh làm.



Trương Bình nhận túi, cười hớn hở: “Chỉ có Tử Hiếu là hiểu Bình nhất.” >