Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 493 :
Ngày đăng: 14:33 30/04/20
Trời đất bên ngoài rộng lớn lắm ư?
Ngụy Tĩnh Nhàn chỉ cảm thấy như có một viên đá rơi tõm vào giữa hồ, tạo thành gợn sóng dập dờn rồi từ từ lan rộng ra. Mũi cô bỗng cay cay, tuy nhiên cô vẫn cười trêu: “Phu quân không sợ thiếp bận việc chính sự, không quan tâm đến chàng và Trường Sinh sao?”
Phong Cẩn cười khẽ: “Vậy thì ta sẽ gánh việc giúp nàng, thế là nàng sẽ có nhiều thời gian quan tâm đến ta và Trường Sinh rồi.”
Ngụy Tĩnh Nhàn đỏ mặt, nhẹ nhàng mắng một câu, xấu hổ nói: “Vợ chồng già với nhau rồi còn nói mấy lời này, không biết ngại à.”
Phong Cẩn buồn cười: “Mới cưới nhau chưa được mấy năm, già ở đâu mà già.”
Hai vợ chồng tình cảm thắm thiết cứ thế đi ngủ. Ngày hôm sau Phong Cẩn khoan khoái đến sảnh chính vụ làm việc.
Khương Bồng Cơ đang ăn bánh bao, thấy Phong Cẩn đến bèn hài hước trêu đùa: “Chà chà, hiếm khi Hoài Du lại ngủ quên.”
Phong Cẩn cũng không chịu thua, đốp lại: “Hiếm khi chủ công lại chăm chỉ thế này.”
Khương Bồng Cơ liếc xéo, mặt dày nói: “Huynh sai rồi, chủ công nhà huynh lúc nào chẳng chăm chỉ.”
Nếu không phải truyền thống văn hóa không cho phép thì anh chỉ muốn ném cho cô một ánh mắt khinh thường.
Lúc nói câu này, lương tâm cô không đau sao?
Chủ công nhà anh luôn mặc kệ, ngoại trừ một số văn thư cô phải đích thân phê duyệt thì những chuyện còn lại toàn vứt cho thuộc hạ, làm gì cũng tùy hứng. Muốn gặp được cô ở sảnh chính vụ thì một là hôm nay họ gặp may, hai là cô rảnh rỗi sinh nông nổi.
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, tiếp tục vật lộn với đống văn thư.
Vị mưu sĩ kia ngoài mặt vẫn như thường nhưng trong lòng đã nảy sinh chút ghét bỏ. Lúc trước Xương Thọ Vương làm mất mặt gã trước các tướng sĩ trong doanh, giờ lại giở giọng sai khiến, đúng là không có một chút tôn trọng nào...
Gã thầm mắng chửi trong lòng, Xương Thọ Vương giờ còn chưa leo lên ngôi Hoàng đế đã lột lớp da giả minh quân chiêu dụng hiền tài rồi.
Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng ngoài mặt gã lại không dám chọc giận Xương Thọ Vương: “Nếu như đánh chính diện, sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm, sẽ không dễ đối phó...” Mưu sĩ nhíu mày, trong lòng đã nghĩ ra kế độc, giọng gã lạnh lẽo cay nghiệt: “Nhưng mà điều hắn khỏi chiến trường thì lại không khó.”
Xương Thọ Vương dừng một chút nói: “Chỉ cần điều hắn đi, chờ đến khi tóm gọn Kham Châu thì việc xử thằng ranh con Hoàng Tung sẽ dễ như trở bàn tay. Ngươi chỉ cần nói ngươi có kế sách gì, nếu khả thi ta sẽ phái người đi làm.”
Mưu sĩ nén cơn bực bội đang rộn rạo trong lòng xuống, bình tĩnh nói: “Cái này không cần làm phiền người khác, chỉ cần chủ công viết một bức thư mời chào lời lẽ khẩn thiết là được, có thể hứa hẹn bao nhiêu điều tốt thì cứ hứa hẹn.”
Xương Thọ Vương không hiểu, mấy câu ngoài miệng có thể lừa được Hoàng Tung qua đây sao?
Mưu sĩ thầm nghĩ chủ công như heo, đầu óc trì trệ không biết động não.
“Cũng không phải là vì lôi kéo Hoàng Tung, chỉ là khiến cho Hoàng đế khiêng dè Hoàng Tung, thậm chí nảy sinh sát ý mà thôi.” Mưu sĩ giải thích ngắn gọn, tránh cho Xương Thọ Vương không hiểu: “Hoàng đế cực kỳ đa nghi, Hoàng Tung đang ngày càng có tiếng nói trong quân đội, nếu như lúc này truyền đến tin tức chủ công chiêu dụ Hoàng Tung thì Hoàng đế có không giết hắn nhưng cũng sẽ không cho hắn tùy ý ở tiền tuyến nữa. Về phần Hoàng Tung...”
Mưu sĩ nói đến đây thì dừng rồi nuốt câu sau lại.
Hoàng Tung này cũng không phải là kẻ tầm thường.
Không biết hắn ta là kẻ trung thành mù quáng với Hoàng đế... hay là kẻ thấy tình thế bất lợi là ba chân bốn cẳng bỏ chạy nữa?
Nhưng mà, dù là loại nào thì Xương Thọ Vương đều không thiệt. >