Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 60 : Thiếu niên từ Hiếu dư (4)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Một đêm ngủ ngon, Khương Bồng Cơ rửa mặt thay đồ dưới sự hầu hạ của Đạp Tuyết và Tầm Mai.



“Nhị lang quân, tối hôm quan lão gia sai người đến báo, nói là trong nông trang có một nô bộc chạy trốn, sau đó bị bắt lại rồi.”



Đạp Tuyết chỉnh trang lại quần áo cho Khương Bồng Cơ, sau đó buộc mái tóc dài của cô lại, cố định bằng một cây trâm ngọc hình dáng đơn giản nhưng tinh xảo.



Quần áo, đầu tóc, dáng vẻ ở thời đại viễn cổ này đều là những thứ cực kỳ phức tạp, Khương Bồng Cơ ngoại trừ buộc được đuôi ngựa ra thì những thứ khác đều không biết. Để mặc cho hai tỳ nữ thân cận loay hoay, cô nhấc mí mắt đang khép hờ lên, hỏi: “Trốn nô? Là Từ Kha?”



“Hình như đúng là thế ạ, bây giờ đang ở ngoài viện đợi ngài xử lý...” Tầm Mai phụ họa nói, sau lại phê bình, “Nhị lang quân đối xử với hạ nhân ôn hòa, không hề giống những công tử khác. Lang quân thu nhận hắn ta, hắn ta có gì mà bất mãn, thế mà còn muốn làm trốn nô...”



Khương Bồng Cơ không nói gì chỉ im lặng nghe, thực tế thì cô rất thưởng thức hành động của Từ Kha, người có thể đấu tranh cho sự tự do của bản thân đều là người có dũng khí, nhưng trong thời đại này suy nghĩ của cô và cả hành vi của Từ Kha lại cực kỳ phản nghịch, trái với lẽ thường.



Một Từ Kha còn không đáng để cô bị người khác coi như đứa ngốc, thế nên nghe thôi là được rồi.



Theo thường lệ bật phát livestream, Khương Bồng Cơ lại trở về với vẻ dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, yên tĩnh ăn sáng. Đương nhiên, xét đến vấn đề thời đại, vật tư thiếu thốn, bữa sáng của cô trong mắt người xem cũng chỉ là đẳng cấp bình thường thôi.



Đến ngoài thư phòng, cô liền nhìn thấy Từ Kha - giờ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngay cả vết thương chưa lành trên mặt cũng được băng bó ổn thỏa.



Khương Bồng Cơ đi đến bên cạnh Từ Kha, “Tại sao ngươi lại ở đây?”



“Lão gia dặn dò, sau này tiểu nhân sẽ đi theo lang quân học tập, theo hầu bên cạnh ngài.” Cả người Từ Kha run lên, trong giọng nói rõ ràng chứa đựng sự không cam lòng, nhưng tư thái vẫn cung kính, hoàn toàn khác so với buổi sáng ngày hôm qua.



Khương Bồng Cơ nhướn mày, tròng mắt đen chuyển một vòng, như chợt nhớ ra cái gì đó mà khóe môi cô hiện lên một nụ cười.



Bởi vì nguyên nhân thân phận, bên cạnh Liễu Lan Đình vẫn không có thư đồng đi theo hầu hạ, chuyện mài mực, cắt giấy lặt vặt này đều do Đạp Tuyết và Tầm Mai làm. Bây giờ, Từ Kha trở thành nửa thư đồng của cô, mấy chuyện đó đương nhiên là giao cho cậu ta.
Khương Bồng Cơ đi vào thỉnh an, thuận tiện cùng ăn cơm với ông, khi cô tỉ mỉ quan sát liền phát hiện ra vành mắt của ông dường như đen hơn một chút. Trong bụng cô tuy hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi một câu, “Đêm qua phụ thân ngủ không ngon sao?”



Liễu Xa mỉm cười nhấp một ngụm trà thấm giọng, “Đi thuần sói.”



Khương Bồng Cơ: “...”



Phong cách của “bạch liên hoa” chỉ có một, nhưng “phúc hắc” thì có nhiều kiểu lắm... Câu nói này quả không sai, Khương Bồng Cơ âm thầm quay đi, vị thiếu niên Từ Kha kia... chắc có lẽ cả đời này sẽ bị ám ảnh?



*Phúc hắc: xấu xa, đen đối.



Sau cùng cô lại nghĩ đến chuyện kia, cảm thấy mình phải giải thích với Liễu Xa một chút. Cô cảm thấy có lẽ Liễu Xa hiểu nhầm, tưởng cô nhìn trúng dung mạo của Từ Kha.



“Phụ thân, dù sao Từ Kha cũng là nam, giữ lại bên cạnh con không được thỏa đáng lắm.”



Từ Kha giống Phong Cẩn đều không phải là người mù, không để ý thể nào cũng bị lộ.



Liễu Xa nói: “Tốt xấu gì cũng là dùng vàng thật bạc thật mua về, cứ để nó làm thư đồng xem đã, không được thì lại bán.”



Khương Bồng Cơ nheo mắt lại, câu này của Liễu Xa... có ý khác?



“Con định để cậu ta quản lý việc huấn luyện của đám gia đinh, hoặc làm tiên sinh phòng sổ sách.”



Liễu Xa nghe vậy mới ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, ông thoáng cau mày lại, sau đó rồi “ừ” một tiếng với vẻ không sao hết, “Con xem rồi làm.”