Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 697 :
Ngày đăng: 14:35 30/04/20
Khi ông muốn yên tĩnh một mình để gặm nhấm vết thương, thì con trai độc nhất năm nay mới hơn hai mươi của Dương Kiển - Dương Đào bước vào lều.
Dương Đào là con do vợ cả sinh, không lâu sau thì bà qua đời vì bệnh tật.
Vài năm nay, thể thiếp ở hậu viện sinh cho ông một đám con gái, mãi chẳng có lấy nổi một đứa con trai, nên đến tận giờ, Dương Đào vẫn là đứa con trai độc nhất của ông.
Trong lòng ông thì thương đứa con này lắm nhưng vẫn phải tỏ ra là một ông bố nghiêm khắc.
“Có chuyện gì à?”
Con trai ông dường như có gì khó xử lắm: “Phụ thân, vừa rồi Liễu Hi phái người tới đây, kêu là mượn một người từ chỗ chúng ta”
Dương Kiển nghi ngờ: “Mượn ai cơ?”
Dương Đào đáp: “Người mà Liễu Hi muốn mượn là một Bách phu trưởng”
“Sao lại mượn?”
Bách phu trưởng cũng không phải hạt vừng hạt muối cũng không phải tiểu binh, Dương Kiển nằm trong tay mười lăm vạn binh mã, một Bách phu trưởng cũng quý lắm chứ bộ.
Dương Đào ngập ngừng nhìn cha mình, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ chần chừ.
“Có gì thì nói thẳng ra xem nào, đàn ông đàn ông mà cứ rúm ró thế à?”
Dương Kiển đột nhiên cao giọng, khiến Dương Đào sợ tới mức khai tuột hết ra luôn: “Phụ thân lượng thứ cho, Liễu Hi thấy người kia xấu lạ nên muốn mượn qua xem chút.”
Xấu... lạ?
Xấu đến mức nào mà phải nói thế chứ?
Dương Kiển không tin Khương Bồng Cơ là loại người nham nhở thế được, nếu có đã muốn mượn người thì chắc chắn phải có lý do.
Ông nhíu mày, sai người gọi Bách phu trưởng qua cho ông gặp.
Lúc người nọ đến, dù Dương Kiển không phải người cuồng cái đẹp thì cũng hơi khó chịu, thấy nhức hết mắt.
Bách phu trưởng này thấp hơn người bình thường một chút, chân phải chắc từng bị thương nên khi đi hơi cà nhắc. Không chỉ vậy, mặt của người này đúng là xấu đau xấu đớn.
Hai lông mày cách nhau cả chục nghìn cây số, đã vậy còn bên cao đến thấp, mắt dài nhỏ lại trũng, mũi gãy, hai bên mũi đầy tàn nhang, môi vừa dày vừa thâm, tỉ lệ cổ cũng rất khác người, bả vai hơi sụp xuống, cảm giác không có tinh thần gì, chiều dài cánh tay cũng ngắn...
Thanh niên hỏi ngược lại: “Thế cậu nghĩ hắn mượn người làm gì?”
Thực sự chỉ vì hắn ta “xấu lạ” thôi sao?
Lý do đấy chỉ lừa được mấy đứa trẻ con ba tuổi mà thôi.
“Nếu đúng là muốn huấn luyện lính thủy thì dã tâm của người này đúng là... có lẽ là huynh nghĩ nhiều thôi...”
Dù xét từ phương diện nào thì phỏng đoán của thanh niên đều quá đáng sợ.
Địa bàn của Liễu Hi nằm ở phía Bắc Đông Khánh, đa phần đều là thung lũng đồi núi, không có nhiều sông ngòi gì, không thể có thủy chiến quy mô lớn được.
Vậy huấn luyện lính thủy có phải thừa quá không?
Thanh niên không nghĩ vậy: “Cha con họ Liễu khá kín tiếng, thế nên mọi người đều mắc phải điểm chết là coi nhẹ họ. Nếu để ý kỹ thì sẽ dễ dàng phát hiện dã tâm của hai cha con nhà đó. Hai kẻ này muốn mượn nhân tài huấn luyện lính thủy từ chỗ chúng ta thì hai năm rõ mười rồi!”
Dương Đào buồn rầu: “Dù lời huynh nói là thật, nhưng nếu Liễu Hi không mượn người thì cũng sẽ dùng cách khác để đạt được ý muốn của hắn.”
Thanh niên nhìn Dương Đào bằng ánh mắt thương hại.
Quan trọng không phải dã tâm của Liễu Hi mà là họ bị người ta cướp mất nhân tài! Mà Liễu Hi cướp được lần một sẽ có lần hai lần ba!
Gia nghiệp của Dương Kiển không nhiều, nếu giao vào tay kẻ ngây ngô như Dương Đào thì bị đào sạch hết nhân lực cũng không biết.
Có một thượng cấp ngây ngô như vậy khiến cậu ta rất mệt mỏi.
Dương Đào cũng tự biết mình nói sai, bèn hỏi nhỏ: “Nếu không thì ta nghĩ cách đòi người về nhé?”
Thanh niên càng tuyệt vọng hơn, sao thằng bạn tốt của cậu ta lại có chủ ý tồi đến thế chứ?
Đòi về à?
Dương Đào thử đòi xem, Dương Kiển sẽ chặt chân cậu luôn.
“Thổi vậy, quân ta không thiếu người tinh thông thủy chiến, còn nhiều lắm, không cần tiếc”
Thanh niên chỉ có thể an ủi như vậy. >