Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 703 :

Ngày đăng: 14:35 30/04/20


Bọn họ tưởng rằng diễn xuất của An Thôi đã là đỉnh cao rồi, ai ngờ giờ nhìn lại rõ ràng là diễn xuất của Streamer còn xuất sắc hơn.



Giải Oscar nợ cô mấy bức tượng vàng đó!



Dương Tư thẩm bĩu môi, ngoài mặt thì tỏ vẻ cung kính xin lỗi.



Hứa Bùi nghe bức tranh kia là do học trò của Uyên Kính tiên sinh vẽ thì vô cùng tò mò.



Hắn ta lên tiếng nói đỡ cho Dương Tư, còn uyển chuyển bày tỏ nguyện vọng muốn xem bức tranh kia.



Khương Bồng Cơ tất nhiên sẽ không từ chối, đó chính là ý đồ của cô mà.



Mọi người ở đây không ai là không biết tên tuổi của Uyên Kính tiên sinh, cũng biết Uyên Kính tiền sinh thu nhận bốn học trò.



Có người hỏi: “Nghe nói Uyển Kính tiên sinh tinh thông hội họa, không biết học trò tiên sinh chỉ dạy có thể học được mấy phần tinh túy?”



“Không biết chúng ta có phúc được xem tác phẩm của học trò Uyên Kính tiền sinh hay không?”



Cả đám hùa theo, bọn họ cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.



Uyên Kính tiên sinh quá nổi tiếng, nhưng bốn học trò ông thu nhận đến giờ vẫn chưa rõ danh tính, khiến người ta không thể không nghi ngờ.



Nay lại có tranh của một trong các học trò của ông thì nói thế nào cũng phải nhìn một cái, xem xem học trò nhà người ta có phải hữu danh vô thực hay không.



Hứa Bùi vốn muốn thưởng thức một mình, giờ nghe các thuộc hạ nói thì bất giác đưa mắt hỏi Khương Hồng Cơ.



Dù gì cũng là tranh của người ta, phải tôn trọng ý kiến chính chủ.



Khương Bồng Cơ gật đầu đồng ý.



Hứa Bùi kêu các vũ cơ dừng điệu múa, sai bọn họ mở cuộn tranh ra để tất cả mọi người đều nhìn thấy.



“Bức tranh này là vị học trò nào của tiến sinh vẽ?”




Kiến trúc thời đại này chủ yếu là dùng nguyên liệu gỗ và đá, một khi mưa kéo dài nhiều ngày sẽ rất dễ mốc meo, mặt đất lầy lội trơn trượt.



Hứa Bùi cũng là kẻ khôn khéo, tất nhiên không muốn chịu thiệt, hắn ta vừa muốn có thứ tốt vừa muốn trả cái giá nhỏ nhất.



Hắn ta thử dò xét Khương Bổng Cơ.



“Giá thành không đắt, dùng bùn đất có chất lượng thích hợp là có thể nung thành gạch xanh”



Khương Hồng Cơ thuận miệng đáp, như thể không biết mục đích của Hứa Bùi, “nhập vai” một thằng ngốc nhà giàu.



Hứa Bùi nhíu mày hỏi: “Dùng bùn đất nung? Giống nung đồ sứ à?”



“Trên cơ bản là giống, nhưng độ lửa nung hai thứ lại khác nhau, còn phải xây dựng lò gạch nữa”



Hứa Bùi thèm lắm rồi nhưng vẫn hỏi dò: “Hiền đệ có bán thứ này không?”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Dù tiểu đệ muốn bán Hứa huynh cũng không mua nổi đâu.”



Hứa Bùi không tin: “Vừa rồi hiển đệ còn nói gạch xanh giá rẻ, sao lúc này lại bảo ta không mua nổi?”



Khương Bồng Cơ cười giải thích: “Gạch xanh thì không đáng tiền, nhưng huyện Tương Dương cách quận Chiết của Hứa huynh bao xa chứ? Gạch xanh đúng là rẻ thật, nhưng trọng lượng nặng, nếu vận chuyển một khối lượng lớn gạch xanh từ huyện Tương Dương đến quận Chiết thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền tài nhân lực: Đến lúc đó gạch xanh là làm từ bạc trắng chứ không phải từ bùn đất nữa rồi. Tiểu đệ ngưỡng mộ tài hoa của Hứa huynh, nào dám gạt huynh”



Hứa Bùi ngẩn ra, mặt lộ vẻ xấu hổ, vừa rồi đúng là hắn ta đã quên không tính đến giá vận chuyển.



Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục dông dài. “Nếu muốn nung gạch xanh thì tốt nhất tìm nơi có chất đất thích hợp dụng cái lò gạch”



Hứa Bùi động lòng, hắn ta đã để tâm đến gạch xanh.



Hắn ta là người có dã tâm, tất nhiên không cam lòng dưới trướng người khác.



Đại trượng phu phải tạo dựng sự nghiệp, phải tạo nên nghiệp lớn! >