Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 722 :

Ngày đăng: 14:36 30/04/20


“Tham kiến chủ công!”



Không lâu sau, Mạnh Hồn đã xuất hiện trong doanh trướng với bộ áo giáp trên người, trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi.



“Đứng lên đi, không cần đa lễ” Khương Hồng Cơ nói với Mạnh Hồn: “Lần này gọi người đến kỳ thực là vì chuyện của Mạnh thị. Người từng làm việc cho Mạnh thị nhiều năm, cũng đủ hiểu biết về bọn họ, cho nên ta muốn nghe ý kiến của ngươi”



Khương Hồng Cơ đi thẳng vào vấn đề, thuật lại chuyện về ải Gia Môn và phán đoán của bản thân một cách vắn tắt.



Mạnh Hồn suy nghĩ, theo như những gì ông hiểu về Mạnh Trạm, mưu kế của đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.



Dù sao ông cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm chiến trường, ông nói: “Mạt tướng cũng khó mà nói. Nhưng Mạnh Trạm là một kẻ giỏi tâm kế, sở trường là đánh đâu chắc đấy, từng cái bẫy vòng đan vào nhau, mưu mô sầu không lường được. Theo như hai vị tiên sinh nói thì rất có khả năng quân liên minh sẽ bị mắc kẹt ở ải Gia Môn khoảng mười ngày nửa tháng. Trong khoảng thời gian mười ngày nửa tháng này Xương Thọ Vương có thể phá liên tiếp mấy ải, tấn công vào hoàng thành trong Kham Châu sao? Nếu như không thể, vậy thì quân liên minh phá ải Gia Môn, sau đó chỉ cần một hai ngày là có thể đuổi kịp quân đội của Xương Thọ Vương. Đến lúc đó hai quân giằng co, thắng thua khó phân”



Phong Chân và Dương Tư cũng có ý như vậy, chắc chắn Xương Thọ Vương còn có chiêu trò khác ở đằng sau.



Khương Bồng Cơ gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nói chắc như đinh đóng cột: “Hẳn là sẽ chia quân”



Ba người gật đầu, bọn họ cũng nghiêng về phán đoán này.



Dùng quần chủ lực thu hút sự chú ý của quân liên minh, sau đó âm thầm phái một bộ phận quân tinh nhuệ đến tập kích hoàng thành Kham Châu.



“Nếu như đúng là thế thật thì chỉ e hoàng thành đang gặp nguy hiểm” Phong Chân luôn rất nghiêm túc khi bàn việc công, không có vẻ lười biếng như bình thường, anh ta nói: “Phía Xương Thọ Vương đã căn chuẩn thời gian... Nói không chừng, lúc quân liên minh tiến đánh ải Gia Môn, Xương Thọ Vương đang phá hoàng thành Kham Chầu, bắt sống Hoàng đế. Dùng tính mạng để ép Hoàng đế nhường ngôi cho ông ta... Cứ như thế...”



Phong Chân chưa nói hết câu, vẻ mặt của tất cả mọi người trong trường đã trở nên nặng nề.



Nếu như kế hoạch của Xương Thọ Vương đúng là như vậy thì liên minh sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử.



Khương Hồng Cơ cau mày, cô nói với đám Phong Chân một tin tức còn tệ hơn nữa: “Có khả năng ta biết tại sao Mạnh thị lại giúp Xương Thọ Vương”



Phong Chân và Dương Tư đều sững ra, không biết tại sao đột nhiên Khương Đồng Cơ lại nhắc đến chuyện này.




Khương Bồng Cơ nói qua về phán đoán của mình và đám Phong Chân, cô muốn dẫn mười nghìn binh mã của mình đi vòng qua ải Gia Môn.



Hứa Bùi thầm kêu khổ, cái vị trí Minh chủ này quả nhiên không dễ làm.



Lần trước Dương Kiển làm loạn đòi rút khỏi liên minh, mãi mới khuyên được về, bây giờ Liễu Hi lại đòi tách ra hành động riêng một mình, toàn những chuyện gì thế này.



Hắn ta nói: “Đây chỉ là phán đoán của hiền đệ, lại không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh Xương Thọ Vương âm thầm chia quân tập kích hoàng thành Kham Châu. Nếu như thật sự có chuyện đó đương nhiên đệ sẽ lập công lớn. Nhưng nếu không có, hiền để không lo rằng sẽ có người coi chuyện này là điểm yếu mà công kích đệ ư? Theo như huynh thấy, chuyện này cứ phải bàn bạc kĩ hơn đã. Bằng không hiển đệ đợi thêm một lát, huynh sai thám tử đi điều tra xem thế nào?”.



Khương Hồng Cơ ngời ngời chính nghĩa, hận không thể khắc hai chữ “chính nghĩa” lên mặt. Cô nói: “Chuyện này vô cùng cấp bách, không thể để chậm trễ được, chỉ cần có thể đảm bảo được sự an nguy của triều đình, thì dù có là dầu sôi lửa bỏng, tiểu đệ cũng cam tâm tình nguyện”



Hứa Bùi ngoài mặt không tỏ rõ thái độ, nhưng trong lòng đã bắt đầu rối rắm.



“Nếu như hiền đệ bỏ đi giữa chừng thế này thì bảo huynh phải ăn nói thế nào với các chư hầu ở đây?”



Khương Bổng Cơ mím môi, nhìn chằm chằm vào Hứa Bùi, Hứa Bùi cũng im lặng nhìn lại cô.



Trong lúc hai người đang giằng co, binh lính bên ngoài lại vào bẩm báo, Dương Kiển cầu kiến.



Hứa Bùi kinh ngạc, sao Dương Kiển lại đến tìm hắn ta vào lúc này?



Chẳng lẽ ông ta ngứa mắt chuyện tranh chấp buổi sáng nên lại muốn làm ầm lên nữa? “Mời Dương Đô úy vào đi”



Dương Kiển bước vào, sau ông còn có một thanh niên văn sĩ mặc nho sam màu xanh đi theo – Nhan Lâm.



Khương Bổng Cơ nhìn thấy bọn họ đến, thoáng cau mày.



Chẳng lẽ mục đích của hai người họ đến đây cũng giống như mình? >