Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 775 :
Ngày đăng: 14:36 30/04/20
Phong Cẩn không phải là người dễ dàng bị đuổi như thế, anh nói: “Đề phòng trước hẳn một năm, lý do của huynh cũng quá khiên cưỡng...”
Vệ Từ bật cười, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Từ cũng muốn lấy một lý do không khiến cưỡng lắm, nhưng chẳng phải là không tìm được đấy thôi?”
Phong Cẩn suýt chút nữa thì tức đến mức ngã ngửa, thế mà Vệ Từ còn mặt dày thừa nhận ạ!
Miệng Vệ Từ kín như hũ nút, căn bản là không mọi được chút tin tức hữu dụng nào cả.
Phong Cần buồn bực, nghĩ thầm, Vệ Từ không nói thì thôi, anh tự đoán.
Thế nhưng Phong Cản xuất thân từ thế gia, bình thường đi ra ngoài cũng đều ngồi xe ngựa, chỉ có thư đồng thường xuyên đi theo, về mặt kiến thức anh hiểu biết đủ rộng những kinh nghiệm khảo sát thực tế có hơi thiếu thốn. Anh nghĩ cả nửa ngày cũng không đoán được dụng ý thật sự của việc này, cuối cùng đành chạy đi hỏi Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng sinh ở biên giới Đông Khánh, cha anh ta là người Bắc Cương, anh ta hiểu nhiều về Bắc Cương hơn Phong Cẩn.
Phong Cẩn tìm một thời điểm thích hợp kéo Kỳ Quan Nhượng lại, trong lúc trò chuyện thuận tiện hỏi về chuyện này.
Kỳ Quan Nhượng nghe xong, suy nghĩ một lúc, đột nhiên con người của anh ta đen sẫm lại, vội vàng túm lấy cánh tay Phong Cẩn.
“Cậu nói là chủ công bảo Tử Hiếu sắp xếp thương đội đến Bắc Cương thu mua da cừu và da thỏ ấy à?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Kỳ Quan Nhượng đã tái xanh.
Phong Cẩn bị Kỳ Quan Nhượng làm cho giật mình, sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi ngược lại một câu: “Văn Chứng biết dụng ý của chủ công ư?”
Kỳ Quan Nhượng cười khổ, cả người như thể kiệt sức, trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Anh ta nói với vẻ nghiêm nghị: “Cũng đoán được vài phần, chỉ không biết có chuẩn không thôi.”
Phong Cẩn thấy Kỳ Quan Nhượng phản ứng như vậy, liền biết chuyện này không đơn giản, anh nhìn quanh, tuy trống trải vắng vẻ nhưng Phong Cẩn vẫn cẩn thận mời Kỳ Quan Nhượng về nhà mình nói chuyện. Nếu như chuyện này liên quan đến chiến lược của Hoàn Châu đối với Bắc Cương thì không thể tùy tiện đứng đây nói được.
Vô số những tiền nhân đã từng sầu trắng tóc vì Bắc Cương, chưa bao giờ có người nghĩ đến việc trực tiếp động đến các thảo nguyên của Bắc Cương.
Tim Phong Cẩn đập dồn dập, trên gương mặt anh hiện lên vẻ vui mừng hiếm thấy.
Kỳ Quan Nhượng thấy vậy liền quạt cho Phong Cẩn vài phát cho anh tỉnh táo lại.
“Cậu vui hơi sớm đấy!” Kỳ Quan Nhượng nói như đinh đóng cột, cắt đứt niềm vui của Phong Cẩn.
Phong Cẩn nghi ngờ: “Tại sao lại nói vậy?”
Kỳ Quan Nhượng thờ dài, nếu như cách này tốt như thế, sao anh ta phải ngồi đây chê bai.
Đã sớm vui như Phong Cẩn rồi.
“Cậu không hiểu... Nếu như chủ công thực sự dùng cách này để đả kích Bắc Cương thì nói không chừng có khi còn có thể hủy cả Bắc Cường luôn được, nhưng hủy được cả Bắc Cương cũng thành ra cả hai cùng thiệt” Kỳ Quan Nhượng nói đến đó, ngập ngừng không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao Phong Cẩn cũng là người trung nguyên thuần khiết.
Phong Cẩn cau mày: “Huynh bảo là cả hai cùng thiệt ư?”
Kỳ Quan Nhượng thở dài: “Đúng là như thế, cho dù có thể hủy diệt được Bắc Cương bằng cách này thì chủ công cũng không thu được lợi gì. Tuy Bắc Cương đáng hận nhưng những kẻ làm việc ác cũng chỉ là thiểu số. Nếu hủy diệt cả thảo nguyên Bắc Cương, đến lúc đó những người dân vô tội nên làm thế nào?”
Bị bối cảnh giới hạn nên Kỳ Quan Nhượng không biết được khái niệm thảo nguyên bị sa mạc hóa, nhưng anh ta cũng loáng thoáng đoán được vài điều.
Cho dù chỉ là đoán nhưng anh ta cũng có thể dự đoán được nếu kế hoạch này được thúc đẩy sẽ mang đến tai họa khôn lường cho Bắc Cương.
Phong Cẩn là người trung nguyên chân chính, anh có tư tưởng “Không phải là tộc ta ắt có lòng khác, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại là con lai giữa man tộc Bắc Cương và người trung nguyên.
Anh ta lớn lên ở biên giới Bắc Cương, trong lòng có mối hận với tam tộc man di Bắc Cương nhưng lại đồng tình với những người dân du mục vô tội. >