Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 793 :
Ngày đăng: 14:37 30/04/20
Hơn mười nghìn binh mã chia ra làm mấy đường hướng về doanh trại của Khương Hồng Cơ.
Phù Vọng sai người bắn mũi tên lệnh, chỉ nghe hiệu lệnh thống nhất liên tập kích doanh trại. Cái gọi là mũi tên lệnh là trên mũi tên của binh lính buộc một cây sáo nho nhỏ, khi mũi tên bắn ra sẽ phát ra tiếng kêu. Cho nên nếu Khương Hồng Cơ không biết trước được động cơ thì thủ đoạn này của Phù Vọng đúng là đánh người trở tay không kịp. Tiếc rằng ma cao một thước, đạo cao một trượng, Khương Hồng Cơ nhất định là chướng ngại vật trên đường đời của Phù Vọng. Cái chướng ngại vật này không chỉ chặt đứt truyền kỳ luôn thắng của Phù Vọng mà thậm chí còn có thể mang đến cho gã đả kích lớn hơn.
Sau tiếng hiệu lệnh thì toàn bộ binh mã từ bốn phương tám hướng xông đến doanh trại của Khương Đồng Co.
Phù Vọng cưỡi ngựa, ngựa chạy càng nhanh thì gã càng cảm thấy thể lực bị tiêu hao rõ rệt. Mới đầu còn gặp phải chống cự yếu ớt, nhưng Phù Vọng một người một ngựa, giống như sát thần mở ra một con đường thông tới chủ trương, trong lòng lại ngày càng bất an. Không đúng, đôi mắt của Phù Vọng đột nhiên trợn trừng, bất an trong lòng càng mãnh liệt, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Tướng quân, có bẫy!”
Theo như kế hoạch của bọn họ thì binh mã của Khương Đồng Cơ hẳn là mệt mỏi không chịu nổi, lực chiến đấu thấp chứ không đến mức ngủ say như heo chết thế này.
Nhưng mà, cả đại quân của bọn họ xông vào doanh trại, tiếng động lớn thế mà binh mã xông ra lại lác đác có vài mống, giống như kiểu vườn không nhà trống vậy.
Phó tướng tâm phúc lại xông vào mấy cái lều to, phát hiện ra bên trong đều không có người mà trên mặt đất chất đống cỏ khô và cành cây khô. Bọn họ trúng kế rồi!
Có được đáp án, phó tướng tâm phúc vội vàng bẩm báo với Phù Vọng, trong đầu đám thân tín của Mạnh thị kia đều muốn lập công lớn, phản ứng chậm một nhịp. Phù Vọng trong lòng thì hoảng loạn, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, tỉnh táo.
Ngay cả trúng kế, nếu như đến chủ tướng còn hoảng loạn, luống cuống thì binh lính dưới trướng còn loạn đến mức nào?
“Dàn trận, yểm trợ rút lui!” Cho dù Khương Hồng Cơ có chiêu gì đi nữa thì nhanh chóng rút lui khỏi chỗ này chính là một lựa chọn tốt nhất.
Có điều, đám Phong Chân làm gì để cho gã cơ hội đó?
Dương Tư ở bên cạnh vuốt râu nói: “Dũng cảm lựa chọn, không câu nệ tranh giành nghĩa khí, để trong tay Mạnh thị đúng là lãng phí.” Đương nhiên, bắt được vẫn là tốt hơn.
Nếu quy thuận chủ công là tốt nhất, không quy thuận thì ép cho đối phương phải quy thuận mới thôi.
Việc ép mua buộc bán là chuyện trước nay đều có.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. Điển Dần càng đánh càng hăng, Mạnh Hồn sớm đã dẫn binh vây quanh vi Gia Môn đổi tín hiệu hành động của Khương Đông Cơ.
Giống như là ăn ý, thời gian mà Khương Hồng Cơ lựa chọn cũng là canh ba.
Người thời cổ đại đều có thói quen làm việc khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn cho nên lúc canh ba thì người bình thường đều ngủ say như chết.
Khương Hồng Cơ đợi mãi cuối cùng cũng đợi đến canh ba, binh lính tuần tra bên ngoài đã đổi ca. Cô đẩy đẩy Lý Uân vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức: “Thời cơ tới rồi.” Lý Vân nhận được mệnh lệnh, anh liếc mắt ra hiệu cho những hộ vệ khác, hơn trăm người rối rít lên tinh thần.
Tiếp sau đó chính là trận chiến ác liệt phải đánh.
Khương Hồng Cơ rút trường đao ra, tiên phong giết chết kẻ trông chừng bên ngoài, vượt tường rời khỏi cái sân này.
Lý Vân vội vàng đuổi theo. Đám người Khương Hồng Cơ không rõ tình hình kiến trúc bên trong ải Gia Môn nhưng cô nhớ đường trở về. Chỉ cần thuận theo con đường vòng vèo này trở về, chắc chắn có thể chạm tay đến cổng thành vi Gia Môn.
Khương Hồng Cơ khẽ nói: “Hán Mỹ, chuẩn bị tên lệnh!” >