Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 797 :

Ngày đăng: 14:37 30/04/20


Không phải xe đạp thành? Không phải xe đạp thành sẽ có động tĩnh lớn như vậy sao?



Tướng lĩnh ở lại trấn giữ sững sờ mất một lúc, chẳng lẽ quân đội của Liễu Hi đã làm ra vũ khí công thành còn hung tàn hơn cả xe quăng đá?



Không đợi hắn lấy lại tinh thần, tiếng va đập lại một lần nữa kéo đến, trong tiếng gào thét chém giết, tiếng cống thành vỡ nát phát ra cực kì rõ ràng.



Hắn đang muốn dò hỏi, chỉ thấy dưới thành có một binh lính truyền tin chạy đến, mang theo vẻ mặt kinh hoàng đờ đẫn.



“Không hay rồi, phó tướng quân, quân địch vậy mà tay không đánh vỡ, phá hủy cổng thành!” Màn đêm buông xuống, bên trong ải Gia Môn đốt đuốc, tầm nhìn vẫn khá rõ ràng.



Dù là xung quanh đều hỗn loạn, bọn họ vẫn có thể nhìn được tình hình bên trong thành như trước, tên sát thần lúc trước vậy mà cứng rắn đem cổng thành đập nứt từ trong ra ngoài. Lần đầu tiên đập, tấm gỗ dày niêm phong đứt lìa, cổng thành vừa dày vừa nặng xuất hiện vết nứt, kéo dài như mạng nhện vậy, lần thứ hai đập xuống, cổng thành không chịu nổi trọng lực liền bị phá vỡ, không chỉ quan trấn giữ trong thành bị dọa một trận, đội quân ngoài thành cũng sững sờ. Khương Hồng Cơ thuần thục phá bỏ vài thước cổng thành vừa nặng vừa dày, dồn khí vào đan điền, hô lớn: “Cổng thành đã bị phá! Lập tức phá ải!”



Cô dùng kỹ thuật truyền âm đặc biệt, âm thanh vững vàng truyền vào tai Mạnh Hồn.



Ông nhận ra tiếng của chủ công, suýt nữa xúc động đến rơi lệ, lập tức dẫn binh đến tiếp ứng cho Khương Bồng Cơ.



Cống thành vi Gia Môn đã sập rồi, cán cân thắng bại đã hoàn toàn nghiêng về phía bọn họ.



Có binh của Mạnh Hồn tiếp ứng, Khương Hồng Cơ và mọi người lúc này mới cao chạy xa bay, quân địch trong thành trở nên hỗn loạn.



Tướng lĩnh ở lại trấn giữ nghe được tin này, lảo đảo suýt ngã, không khống chế được mà ngất đi. Ải Gia Môn, không trụ nổi nữa rồi!
Tuệ Quân lúc này y phục rách nát rời rạc, đến cả vạt áo cũng không buộc chắc.



Đôi môi nhỏ sưng lên, khóe mắt còn ngấn lệ, cố và xương quai xanh loang lổ vết tích lộ ra đặc biệt rõ ràng... Người mù cũng nhìn ra đối phương đã trải qua chuyện gì.



“Là ai làm?”



Khương Hồng Quân nhìn Tuệ Quân không trả lời, hỏi lại một lần nữa.



Tuệ Quân lúc này mới giật giật hai chân cứng nhắc, bò ra từ nơi ẩn nấp, trên mặt nở nụ cười. “Lang quân thắng rồi?”



Khương Bồng Cơ nghe xong, trong lòng như bị ai đâm một nhát, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng. “Thắng rồi... Em, em ngốc quá!” Sở trường của Khương Hồng Cơ là dựa vào những chi tiết nhỏ nhất tìm ra chân tướng, rốt cục là ai đụng vào Tuệ Quân, cô bình tĩnh nghĩ một chút là có thể đoán ra.



“... Lang quân nói những lời này làm gì?” Tuệ Quân cúi đầu suy nghĩ, tóc trên trán rũ xuống tạo thành bóng



mờ, cô nói: “Nô gia vô năng, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có như vậy mới giúp được lang quân... Huống hồ, là nô gia tự nguyện...” “Tự nguyện cũng không được!” Cô ấy là người, không phải hàng hóa, Khương Hồng Cơ hy vọng Tuệ Quân sống tốt, tuyệt không phải với cách như vậy.



Tuệ Quân than một tiếng, nói: “Lang quân, nô gia nói với ngài một câu thật lòng, nô gia không cảm thấy oan ức gì hết. Tình cảnh này của nô gia, người khác ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Nó gia đều rõ ràng. Đời này không thể xuất giá làm vợ, nhưng nó gia lại không cam lòng làm thiếp thất, làm đồ chơi cho người ta. Nếu như cô độc một đời, nghĩ về cuộc sống sau này, lại cảm thấy ngày tháng dài đằng đẵng. Nếu như có thể, nô gia muốn tùy hứng một lần, tự mình làm chủ.” Cô vỗ về bụng của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Khương Hồng Cơ.



“... Bởi vì những gì trải qua lúc nhỏ, đại phu đã sớm nói nô gia không còn có thể làm mẹ nữa rồi. Nhờ phúc của lang quân, thân thể đã tốt nhiều rồi. Vì vậy... Nếu có thể có con, có lẽ sẽ khá hơn một chút.” Khương Bồng Cơ: “...” >