Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 814 : Xây dựng châu phủ, đặt tại thượng kinh (3)
Ngày đăng: 14:37 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Trường Sinh còn nhỏ tuổi nhưng cũng nên bắt đầu tìm người dạy vỡ lòng rồi.”
* Tây tịch: dùng để gọi giáo viên
Danh hiệu này bắt nguồn từ một điển cố: Thời Đông Hán, khi còn làm thái tử, Hán Minh Đế bái Hoàn Vinh làm thầy
Sau khi lên ngôi, nhà vua vẫn hết sức kính trọng ông
Mỗi khi đến phủ của Hoàn Vinh, Minh Đế đều nhường chiếu phía Tây (tức chỗ ngồi tôn quý) cho thấy mình
Từ đó, hai chữ “tây tịch” được người đời sau dùng để thể hiện sự tôn kính đối với thầy giáo.
Rốt cuộc Phong Cẩn vẫn rất thương con gái mình, nên anh cảm thấy tính cách của tây tịch quan trọng hơn nhiều so với tài năng.
Một3ngày làm thầy, cả đời làm cha
Tây tịch chính là thầy, với thân phận là học trò thì Trường Sinh không thể cãi lại
Nhưng Trường Sinh lớn lên trong sự nuông chiều của bọn họ, tính tình hơi ngang bướng, nếu bị tây tịch phạt thì bọn họ sẽ rất đau lòng
Chọn người tính tình hiền lành thì chí ít có thể dễ dàng tha thứ cho con bé.
Nhắc đến quy tắc và vỡ lòng, sắc mặt Ngụy Tĩnh Nhàn thay đổi, do dự nói: “Nhưng Trường Sinh vẫn còn nhỏ...” Trong lòng Phong Cẩn dao động nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Tuổi còn nhỏ không có nghĩa là có thể hư, ta và nàng cũng không thể nuông chiều con bé quá.” Trong0thời đại mà ở độ tuổi mười ba mười bốn là có thể thành gia lập nghiệp, Trường Sinh cũng đã tròn hai tuổi, quả thực không tính là nhỏ
Nếu ở trong nhà họ Phong thì từ lúc đứa bé có thể nói chuyện lưu loát là phải đi học chữ học phép tắc rồi, chứ đâu nhàn rỗi như Trường Sinh? Nhìn tần suất ăn uống mỗi ngày của con bé, người thì chẳng dài ra tí nào mà chỉ to bề ngang, thật sự phải xin lỗi đống thức ăn đã bị con bé ăn hết
“Vả lại, để Trường Sinh hiểu chuyện sớm thì nàng cũng nhàn hạ hơn một chút.”
Phong Cẩn tỏ vẻ đứa con gái này quá biết troll cha nó, rõ5ràng anh có vợ có con gái nhưng vì sao ngày qua ngày lại giống hệt Từ Kha, đêm nào cũng phòng không gối chiếc?
Ngụy Tĩnh Nhàn không muốn lắm nhưng cũng không thể phản đối, Phong Cẩn yêu thương con gái như vậy, sao anh có thể hại Trường Sinh cho được? Cha mẹ yêu thương con cái thì nên tính chuyện về lâu về dài.
Chỉ có điều..
Phong Cẩn cũng cần phải hỏi ý kiến của Trường Sinh xem con bé nghịch ngợm như giặc ấy có chịu hay không.
“Ma ma...”
Trường Sinh tủi thân được vú nuôi bể trở về trong sân của mình, cởi bớt quần áo nằm trên giường
Vú nuôi kéo chăn lên đắp kín người bé.
“Có chuyện gì vậy, đại nương tử?”4Vú nuôi là một người phụ nữ ôn hòa đoan trang, tuy nói là vú nuôi nhưng thật ra Trường Sinh vẫn lớn lên bằng sữa của Ngụy Tĩnh Nhàn, còn người vú nuôi này chỉ chăm nom sinh hoạt hàng ngày của Trường Sinh: “Đại nương tử còn thấy đầy bụng khó chịu không?”
Trường Sinh được cha mẹ nuông chiều, mỗi ngày muốn cái ăn gì liền có cái đó, số bữa ăn trong ngày không chỉ có năm sáu bữa, mà điểm tâm trước khi ngủ thì lại càng không thể thiếu được.
“Cha ơi...” Trường Sinh oan ức mà mếu máo, nói: “Cha không cần Trường Sinh nữa rồi à?”
Vú nuôi lại giật mình, khuôn mặt lộ về kinh hoàng, vội vàng nói: “Đại9nương tử ơi, lời này không thể nói lung tung đâu
Lão gia yêu thương đại nương tử nhất, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, quả thực là đã đặt người ở trong tim rồi
Những lời như thế, sau này đại nương tử không được nói nữa.”
Tuy nói con trẻ ngây thơ nghĩ gì nói nấy, những đứa bé vô tình nói ra những câu như thế sẽ khiến những kẻ có ý đồ nhân cơ hội đặt điều chia cách tình cha con.
Trường Sinh chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói rồi trở mình tìm một tư thể thoải mái.
“Ma ma...” Trường Sinh hết nhắm rồi lại mở mắt nhưng vẫn không ngủ được: “..
Con nhớ Vệ Tô Tô.”
Sắc mặt vú nuối khó xử, bà nói: “Lúc này đã trễ rồi, sợ là Vệ tiên sinh đã ngủ.” “Vệ Tổ Tô” trong lời Trường Sinh nói không phải ai xa lạ mà chính là Vệ Từ - người chỉ ở cách nhà Phong Cẩn một con phố
Không để ý đến lời của vú nuôi, Trường Sinh vụng về đứng dậy khỏi giường, quơ lấy bộ y phục nhỏ của mình rồi định đi ra ngoài.
“Tìm Vệ Tô Tô.”
Vú nuôi: “...”
Tuy Trường Sinh còn nhỏ tuổi, thế nhưng tính tình rất bướng
Điều này không có nghĩa là con bé xấu tính, mà chỉ là quá cố chấp thôi.
Một khi đã nhất quyết muốn làm cái gì thì con bé sẽ làm cho bằng được, người nào ngăn cản sẽ khiến bé cáu gắt
Vợ chồng Phong Cẩn lại một mực nuông chiều, thương yêu đứa con gái duy nhất này, vì vậy mà đám người làm như họ không ngừng kêu khổ
Vú nuôi chỉ có thể đau đầu bế con bé đi xin ý kiến của vợ chồng Phong Cẩn, một khi đại nương tử bướng lên thì ai khuyên cũng không được
Phong Cẩn đang thể hiện tình cảm ngọt ngào với vợ, hưởng thụ thế giới của hai người: “...” Lại chơi khăm cha hả con gái!
“Để con bé đi tìm đi, phái người trông chừng! Nhờ Tử Hiếu trong Trường Sinh một đêm, sáng mai lại đến đón con bé về.”
Phong Cẩn muốn nổi giận nhưng lại giận không nổi, cơ mà cũng không thể để con gái một mình chạy ra ngoài phủ, chỉ có thể kêu người hộ tống
Quan hệ của anh và Vệ Từ rất tốt, thỉnh thoảng cũng gửi thư mời Vệ Từ đến nhà làm khách, chắc cũng vì có duyên nên Trường Sinh rất thích vị thúc thúc xinh đẹp này..
Sau này Phong Cẩn mới rõ ra, không ngờ con gái yêu của mình lại “mê luyến sắc đẹp”, nhìn trùng khuôn mặt của Vệ Từ.
Tuổi còn nhỏ mà đã mê trai rồi!
Ngụy Tĩnh Nhàn cố nhịn cười, nói: “Đã tối như vậy rồi, để Trường Sinh qua đó có quấy rầy người ta không?”
Phong Cẩn âm thầm liếc mắt.
Vệ Từ quanh năm lẻ bóng một mình, không có “hoạt động về đêm” thì sao phải lo đến chuyện quấy rầy hay không? Đóng gói tiểu tổ tông gửi ra ngoài xong, anh cảm giác hai tai cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Vì vậy, nửa đêm Vệ Từ lại “thu hoạch được một cái bánh bao” ở ngay trước cửa nhà mình.
“Trường Sinh?”
Lúc này Vệ Từ còn chưa ngủ, vẫn còn thức đêm để xử lý công việc
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó người gác cổng vào bẩm báo là có người viếng thăm.
Không ngờ người đó lại là Trường Sinh
Nghe vú nuôi của Trường Sinh nói, con bé này là tự mình chạy đến.
“Con nhóc này, lại cãi nhau với cha con đấy à?” Vệ Từ bể Trường Sinh mập mạp lên rồi lại nhìn đám tỳ nữ hầu hạ cô bé, nói: “Trở về nói với Hoài Du, tối nay Trường Sinh sẽ ngủ ở đây
Bảo huynh ấy sáng mai phái người đến đây đón con bé...”
Trong phủ Vệ Từ ngoại trừ nữ đầu bếp và vú giả giặt đồ ra thì không còn người phụ nữ nào khác
Thỉnh thoảng Trường Sinh cũng chạy đến chỗ anh ngủ lại, mỗi lần như vậy anh đều đuổi hết đám tỳ nữ hầu hạ Trường Sinh đi
Nếu để mấy cô gái này ngủ lại phủ của anh thì thanh danh của anh sẽ bị hủy mất.
Trường Sinh mím chặt môi, dùng hai tay ôm cổ Vệ Từ, vẻ mặt thành thật mà nói: “Cha muốn em trai nên không yêu Trường Sinh nữa rồi.” Vệ Từ cố nhịn cười, thì ra là con bé nghĩ mình bị bỏ rơi, không có cảm giác an toàn
Anh an ủi: “Làm sao có thể chứ? Mười em trai cũng không đáng yêu bằng một Trường Sinh đâu.” Trường Sinh vẫn thở phì phò tức tối
Đừng tưởng bé nhỏ tuổi, nhưng cảm giác của bé đối với mỗi người lại rất nhạy cảm đấy
Ví dụ như, bản năng cô bé nói với cô bé rằng Khương Hồng Cơ thuộc về nhóm đối tượng mà mình phải ôm chặt đùi.
Nếu cha hung dữ với bé, cứ ôm chặt đùi Khương Hồng Cơ là chuẩn không cần chỉnh
Lại ví dụ như, bé bẩm sinh đã thấy thân thiết với Vệ Từ
Bởi vì bé có cảm giác Vệ Từ cực kỳ cực kỳ yêu thương bé, cũng chính vì loại tình cảm đó mà đối với bé mà nói, Vệ Từ hoàn toàn vô hại
“Nhưng cha vẫn cứ muốn có em trai.” “Con quỷ nhỏ” Trường Sinh thở dài, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vệ Từ, đôi mắt đen như hạt nhãn láo liên, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia
Mặc dù cơ thể bé thì đang ngồi đây, những tâm hồn bé đã chạy đâu rồi không biết, cái mông nhỏ cũng không an phận mà lắc lắc.
Vệ Từ bỏ bút xuống, có tiểu tổ tông Trường Sinh này ở lại, anh biết rõ tối nay đừng hòng thức đêm giải quyết công việc
“Trường Sinh tốt nhất.”
Trường Sinh cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Cô bé làm nũng với Vệ Từ: “Vệ Tô Tô cũng tốt nhất.” Mặc dù Vệ Từ không kết hôn lập gia đình nhưng cách anh chăm sóc một đứa bé lại rất thành thục, không bao lâu sau đã dỗ cho Trường Sinh thiếp đi
Anh cử động cánh tay mỏi nhừ, cười thầm việc Phong Cẩn càng nuông chiều con bé, lại càng khiến bé càng ngày càng nặng
Không biết tối nay có chuyện gì xảy ra mà người gác cổng lại vào, lần nữa báo có người đến viếng thăm.