Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 87 : Thiếu niên bộc lộ tài năng (4)

Ngày đăng: 14:28 30/04/20


“Thôi, không nói chuyện này nữa.”



Liễu Xa quyết định chấm dứt tranh luận tại đây, miễn cho hai cha con không vui vì chuyện chưa chắc đã xảy ra này.



Không nhắc đến điều gì khác, lời đối đáp mà khuê nữ nhà ông vừa nói khiến ông thật sự rất vừa lòng, thậm chí còn tự hào nữa.



Quả thật không thể coi thường Thái Tổ của nhà Khương mà.



Tuy ngoài mặt Liễu Xa vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã suy tính đến mấy hồi rồi.



Khương Bồng Cơ thầm nhíu mày, nói: “Giờ phụ thân ở nhà, nên nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, đừng ưu tư quá nhiều.”



“Ta nghe theo con vậy.” Liễu Xa lắc đầu cười, làm như mọi chuyện vẫn bình thường. “Tự nhiên ta thấy thèm ăn canh trứng quá.”



Khương Bồng Cơ nghệt mặt: “Con không giỏi bếp núc cho lắm.”



Thực ra thì, chính Liễu Lan Đình cũng không biết nhà bếp của Liễu phủ ở đâu, còn Khương Bồng Cơ thì xưa nay chỉ quen ăn dịch dinh dưỡng các loại. Ở thế giới của cô, chỉ cần ăn được là được, có thể sống tiếp mới là điều quan trọng.



Món duy nhất cô làm được chỉ có thịt nướng mà thôi.



“Vậy cha xuống bếp làm cho Lan Đình rồi cha con chúng ta uống vài chén nhé?”



Đề tài vừa rồi khá mẫn cảm, khiến không khí giữa hai cha con hơi căng thẳng, cần làm dịu đi đôi chút.



Đó không chỉ là suy nghĩ của riêng mình Liễu Xa, Khương Bồng Cơ cũng có cùng suy nghĩ như vậy.



Nhưng mà... ăn canh trứng uống rượu...



Với lại, cơ thể này của Liễu Lan Đình vẫn là thiếu nữ vị thành niên, uống rượu không có vấn đề gì sao?



Sự thật chứng minh rằng cô đã nghĩ nhiều rồi.



Liễu Xa nói là xuống bếp, nhưng thực ra ông chỉ biết làm mỗi canh trứng vì cách làm khá đơn giản.




Khương Bồng Cơ cảm thấy khó hiểu, phẩm hạnh của bọn họ thì liên quan quái gì đến đẹp hay không đẹp chứ?



Khương Bồng Cơ nhìn Liễu Xa tiếp tục lảm nhảm, nhưng ông chỉ dừng lại một chút rồi quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng rực thi thoảng còn lấp lóe: “Lan Đình này, con thấy Trình Hữu Mặc của quận Lang Gia thế nào? Dù thằng ngốc này hơn con vài tuổi, nhưng tính tình hiền lành ôn hòa, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ.”



Trình Hữu Mặc là ai?



Khương Bồng Cơ khó hiểu, nhưng dựa theo tính chất đặc biệt của Phong Cẩn và Từ Kha thì hẳn Trình Hữu Mặc này cũng là một anh chàng tuấn tú.



“Không có hứng thú, cũng chưa từng nghe nói đến.”



“Vậy... Hàn Văn Bân của Lang Gia thì sao? Trẻ trung, mặt đẹp, thông minh lanh lợi, thái độ làm người và hành sự rất cương trực thẳng thắn...”



Vị “cha hờ” này đang muốn dắt mối sao?



Nghĩ lại lời lúc trước của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ không khỏi cảm thông thương xót cho những thiếu niên lọt vào mắt xanh của ông.



Những người được chọn đều bị con gái mình kiên quyết từ chối, Liễu Xa thở dài một tiếng, tiếc nuối hỏi: “Sao Lan Đình lại không thích chứ?”



“... Chắc là... không đủ đẹp.”



Dù gặp hay chưa gặp, nhưng hễ là đàn ông thì khẳng định không lọt nổi mắt cô đâu. Cô theo chủ nghĩa yêu cái đẹp và có vẻ như Liễu Xa cũng vậy, nhưng mức độ của cô còn cao hơn ông chút, con hơn cha nhà có phúc mà.



“Đẹp à...”



Liễu Xa nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu, trong não loạn cào cào những tên là tên, từ khi có con gái, ông luôn lo nghĩ đến vấn đề “ở rể”, dù sao con gái cũng không thể gả đứt đi thế được!



Không có cửa đâu!



Cửa sổ cũng không có!



Lỗ chó cũng không cho!