Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 117 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Trầm mặc……



Tiết Cận Sâm thần sắc khó lường, chỉ thanh thanh đạm đạm liếc nàng.



Sau một lúc lâu.



Cuối cùng là Vân khuynh nhịn không được bật cười trước ——



Cho dù người yêu có giả vờ mặt đơ đến thế nào, nhưng biểu hiện khẩn trương vẫn như cũ không lừa nàng được.



“Được rồi.”



Vân Khuynh tới gần bên tai hắn.



“Khá tốt, về sau nhớ giữ vững phong độ…. không được nói chuyện với người xa lạ.”



Tiết Cận Sâm “Ừ” một tiếng, ôm lấy cô gái nhỏ ——



Khuynh Khuynh của hắn, quả nhiên không giống người thường.



Nhưng mà, giây tiếp theo.



Vân Khuynh cười khẽ đẩy hắn ra.



“Anh à, đã khuya lắm rồi. Anh mau về phòng trước đi.”



Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, mà cô gái cười vô cùng thanh nhã, bàn tay mềm mại một chút đẩy ngực hắn ra.



Nháy mắt từ hình thức thân mật quay ngoắt thành hình thức có lễ.



Tiết Cận Sâm: “…..”



Tuy nói đêm nay hắn không có tính toán “tiến thêm một bước”, nhưng cảnh tượng bị “đuổi đi” thế này, xác thật là bị phớt lờ ngoài dự liệu.



Nhưng nhìn bộ dáng giảo hoạt của nàng, người đàn ông cười như không cười con gmooi, vẫn nhận mệnh mà đứng lên.



Vân Khuynh đưa Tiết Cận Sâm ra ngoài phòng.



Nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, hắn đột nhiên nhẹ giọng gọi nàng: “Khuynh Khuynh.”



“Dạ…?”



Cô gái nhỏ còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đột nhiên đưa tay kéo đôi vai gầy, cúi người xuống ——



Môi mỏng nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn, phớt nhẹ trên trán nàng.



Giây tiếp theo.



Cửa đột nhiên đóng lại.



Cách một bức tường.




“Đinh!”



Cửa thang máy mở ra, Vân Khuynh tắt di động, vừa mới bước khỏi cửa ——



“Chờ một chút.”



Đột nhiên, một giọng nam vang lên, thanh tuyến trầm thấp dường như từng quen biết.



Vân Khuynh ngẩn ra trong giây lát.



“Xin hỏi phòng 904 đi đường nào?”



Giây tiếp theo.



Nàng xoay người ——



Nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đang đứng bên cạnh thang máy, ánh mắt nặng nề nhìn mình.



Vân Khuynh đột nhiên nheo mắt lại, không chút để ý quét mắt nhìn đối phương vài lần.



Lớn lên đẹp trai dễ nhìn…. Lại là một tên mặt người dạ thú!



Mà Kiều Bắc Vọng phát hiện ra mỹ nữ đang đánh giá mình trong lòng vừa động ——



Cô gái này, thật đúng là cực phẩm.



Mặt mày tinh xảo, khí chất xuất trần, chậc chậc.



Một thân quần jean áo phông, nhiwng dáng người lại đạt điển tối đa. So với Vương Mộng Huyên tuyệt hơn nhiều….



Nghĩ, hắn ta cố tình nhướng đôi mày kiếm, khóe miệng cũng mang theo vài phần ý cười ẩn tình, cố tình đè thấp tiếng nói.



“Cô cũng tham gia tuyên truyền game phải không, cô là?”



“Bắc ca!”



Đột nhiên, một tiếng gọi yêu kiều vang lên.



“Em tìm được phòng rồi, ở bên kia….”



Một bóng người từ góc rẽ hiện ra, lại mạnh mẽ dừng lại ——



Vương Mộng Huyên mặc bộ váy công chúa, có vẻ nhu mì mà dịu dàng. Nhưbg mà, lúc này trên gương mặt xinh đẹp, đã là trắng bệch một mảnh.



Vân Khuynh đứng yên tại chỗ, khóe môi lại không có ý tốt cong lên.



Rốt cuộc, nàng cười nhạt một tiếng, ánh mắt đảo qua Kiều Bắc Vọng không rõ nguyên do cùng Vương Mộng Huyên đang thất sắc.



“Vân Xuất Tụ…… Hai vị hạnh ngộ.”