Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 126 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Edit: Quỳnh Cửu



Beta: Mạc Khinh Vũ



Sét, giữa, trời, quang!



Nam sinh đang định tỏ tình với nữ thần ngu toàn phần luôn: “Mẹ chồng ấy ạ?”



Mấy giây sau, cậu lại chuyển ánh mắt không thể tin nổi của mình lên người cha Tiết.



“Vậy, bác chính là…”



Cha Tiết cười nho nhã, không chút lưu tình cho cậu ta một cú sút cuối cùng.



“Bác là bố chồng của Vân Khuynh.”



Cuối cùng thì…



Nam sinh kia bất tri bất giác bỏ đi.



Trái tim vị thiếu nam kia, bỗng chốc bể tan tành như những mảnh thủy tinh.



Mà cạnh đó.



Người chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng chẳng thể nói một câu nào chính là Vân Khuynh đang dở khóc dở cười.



“Mẹ, cha, hai người…”



Mẹ Tống cười đắc ý.



“Mẹ cũng có nói sai đâu, nếu như tính từ bên Cận Sâm, mẹ chẳng phải là mẹ chồng của con thì là gì?”



Vân Khuynh: “…”



Thôi được rồi, nàng thua.



Có điều, ai kia nhờ hai vị phụ huynh tới giám sát lại biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu, chẳng nhẽ có chuyện gì ư?



Vân Khuynh hơi nghi ngờ, hẳn là có gì đó bí ẩn đang chờ mình đây…



“Vân Khuynh!”



Hạ Hiểu Hiểu phấn khích chạy qua, nhác thấy Mẹ Tống và cha Tiết lại kìm nén lại.



“Con chào hai bác.”



“Ai chà, cô bé ngoan.”



Mẹ Tống mỉm cười, cha Tiết cũng phong độ gật nhẹ một cái.



Chẳng qua lần này, hai người chỉ hàn huyên vài câu sau đó thức thời tránh đi.



… Hèm hèm.



Vân Khuynh buồn cười, Hạ Hiểu Hiểu kéo kéo cô: “Khuynh Khuynh này…”



“Sao thế?”



Vân Khuynh liếc bạn kỳ quái, lại nghe đối phương thấp giọng nói.



“Vị kia nhà cậu cũng cao tay quá chừng, không tự mình xuất quân liền phái hai vị phụ huynh tới thay…”



Hờ hờ.




“Chúc mừng em tốt nghiệp.”



Giọng nói trầm thấp cùng ý cười nồng đậm vang lên.



Ánh mắt Tiết Cận Sâm khóa lên người cô, sâu thăm thẳm.



“Sao không bấm Xác nhận?”



Vân Khuynh khẽ run, đảo mắt, chợt phát hiện ra ——



Trên màn ảnh, “Sở Thần” đưa tay ra, còn trước mặt “Vân Phi” hiện lên câu hỏi lựa chọn có hoặc không.



Cô mím mím môi, cụp mắt.



Một giây sau, không hề do dự bấm vào nút: “Có.”



Trong chớp mắt, pháo hoa giăng đầy bầu trời trên màn hình, hai bóng áo đỏ nắm tay nhau, cùng đi về hướng tông miếu hoàng gia,



Giống y như trong hôn lễ ở kiếp trước của họ vậy…



Tiếng kêu bốn phía càng ngày càng lớn, còn hai người trên sân khấu hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình.



Kéo gần khoảng cách, Vân Khuynh cong môi, cười khẽ hỏi



“Sau đó thì sao, anh định thế nào?”



Mà Tiết Cận Sâm thì nhíu mày, dùng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy mà trả lời.



“Đương nhiên là đòi nợ rồi.”



Người đàn ông nheo mắt, nụ cười bên môi càng đậm.



“Đã hứa giao cả đời này cho anh, bây giờ… còn không định cho anh một danh phận à?”



Hắn thấp giọng nói, khoát tay, biến ra một cái hộp hình trái tim.



Tiếp theo đó, ngón tay thon dài từ từ mở hộ ra —— một đôi nhẫn hoa lệ đang lặng lặng nằm trong đó.



Vân Khuynh giật mình trong lòng, nhưng vẫn áp chế được cảm giác, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, rạng rỡ.



Tiếng thét chói tai vang dội, Tiết Cận Sâm nhìn nàng chằm chằm, dáng người cao ngất khẽ cúi.



Giây tiếp theo.



Lại bị hành động sau đó của nàng cản lại.



Người đàn ông khẽ khựng lại, thần sắc hơi ảm đạm nhìn về phía cô gái.



Lại thấy nàng trực tiếp cầm hộp nhẫn bước qua.



“Anh trai.”



Khóe môi Vân Khuynh khẽ nở nụ cười không có ý tốt.



“Theo trò chơi anh đã làm, là em tới cứu anh đó.”



Nàng khẽ níu cổ áo hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai.



“Anh đã được xem như là chiến lợi phẩm của em rồi… sao lại dám vượt quyền chủ động được?”



p.s cũng đến mệt với hai cháu, cầu hôn thôi mà đau cả tim.