Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 135 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Trong bóng đêm, Vân Khuynh trong lòng hơi động.



Đại ý……



Nàng không cảm thấy tư thế này có điểm khác biệt rất nhỏ nào không đúng, dù sao trong giấc ngủ căn bản không có khả năng bảo trì một tư thế.



Ngược lại……



Nàng cảm thấy, tư thế của mình bày ra đã thật tốt lắm, chỉ lệch 0.1mm gì đó, không khỏi quá quỷ dị.



Nhưng hiện tại nếu tùy tiện mở mắt, chỉ sợ sẽ càng xấu hổ.



Vì thế, Vân Khuynh vẫn như cũ duy trì trạng thái yên lặng, không có nửa phần ý tứ đáp lại Lục Tiêu.



Người đàn ông nheo mắt, giữa một mảnh tĩnh mịch, trong cổ họng tựa như bật ra tiếng cười khẽ.



Giây tiếp theo.



Hắn đột nhiên xoay người, giây lát, lại lần nữa quay lại không gian bên cạnh cô gái nhỏ.



Hơn nữa, thuận thế ôm lấy nàng.



!



Vân Khuynh trong lòng nhảy dựng.



Cái quỷ gì?!



Thời điểm trước khi đi ngủ, hai người hoàn toàn là ranh giới rõ ràng, Lục Tiêu càng là một biểu hiện xem nàng như không khí.



Hiện tại…… Chẳng lẽ là đang tiến thêm một bước thử nàng thanh tỉnh hay không?



Suy nghĩ Vân Khuynh quay nhanh, lại không thể không giữ nguyên thân thể.



Mà bên kia Lục Tiêu lại gắt gao ôm lấy người.



Thân hình ấm áp bá đạo bao phủ xuống, hắn thậm chí gục đầu xuống, chôn ở cổ nàng.



Vân Khuynh thậm chí suýt khống chế không được mà nắm chặt tay.



Người đàn ông được một tấc lại muốn tiến một thước mà cười khẽ ra tiếng, hơi thở, môi mỏng xẹt qua da thịt nàng.



Sau đó, ngón tay thon dài dò ra, từ huyệt Thái Dương, vành tai, mạch cổ, xương quai xanh, ngực…… Một đường đi xuống.



Quả thực đem người giống như con nít mà đùa nghịch.



Rốt cuộc, khi tay hắn chạy đến bụng, thân mình nàng dường như cứng đờ một chút.



Lục Tiêu gợi môi, đột nhiên mở miệng bên tai Vân Khuynh: “Khẩn trương?”



Yên lặng như chết, thanh âm tiến sĩ Lục sâu kín vang lên.



“Cảm xúc có thể che dấu thông qua thần thái, nhưng phản ứng của cơ thể lại thành thật nhất. Vừa mới rồi tim cô ngừng đập nửa giây.”



“… Sợ hãi tiếp xúc thân mật sao?”



Hắn tự mình phổ cập khoa học ——



Chỉ cảm thấy, dường như mình tìm được nhược điểm của nàng rồi.



Nhưng trong cảm giác của Vân Khuynh, hơi thở nóng rực của đối phương thấm vào màng nhĩ, mang theo một trận tê dại.



Nàng không thể không run lên, rốt cuộc nhịn không được ——



Giây tiếp theo.




“Tiến sĩ Lục, tôi về trước đây. Tự anh xử lý đi.”



Nói xong, nàng quay người lại, vài bước, liền ra khỏi phòng thí nghiệm.



Lục Tiêu: “……”



Tại chỗ.



Người đàn ông trầm mặc, chỉ cảm thấy phản ứng thân thể quá là không nghe lời.



Môi mỏng đột nhiên nhếch lên một độ cong, quanh thân dường như có khí đen ngưng đọng ——



Giây tiếp theo.



Chỉ nghe “Ca” một tiếng, một loạt dụng cụ gần đó, thế nhưng…



Cùng nhau mà vỡ thành vô số mảnh nhỏ!



*



Khúc nhạc đệm nhỏ buổi sáng qua đi.



Vân Khuynh chính thức đi nhậm chức, theo Lục Tiêu bắt đầu thực nghiệm.



Tiến sĩ Lục nói được là làm được, thật sự để nàng phụ trách phần xử lý đầu tang thi.



Tuy rằng, ở trong mắt Vân Khuynh, đây rõ ràng là trả đũa.



Nàng hạ mắt, một bên chửi thầm dời lực chú ý, một bên lưu loát dựa theo yêu cầu của Lục Tiêu tiến thành cắt tang thi thành từng miếng.



Khuôn mặt xanh trắng thối rữa hôi hám, răng nanh nhọn còn mắc thịt nát.



Vân Khuynh không hề gợn sóng xử lý, còn thuận tiện lấy tinh hạch trong đầu ra ——



Quang minh chính đại để ở một bên.



Lục Tiêu: “…..”



Người đàn ông luôn âm thầm chú ý nàng đột nhiên nheo mắt, vừa muốn nói gì ——



Tiếng hô nôn nóng đột nhiên đánh gãy hắn.



“Tiến sĩ Lục, tiến sĩ Lục!”



Một trợ lý bên ngoài phòng thí nghiệm hô to.



“Có chuyện gì?” Lục Tiêu thần sắc bình tĩnh, chỉ có ngữ khí lạnh lẽo.



Người ngoài cửa kinh hoảng nói.



“Kẻ, kẻ xâm nhập kia, hắn, hắn thật sự biến mất trong không khí!”



——————



PS. Thứ Lục Tiêu mơ thấy chính là việc kiếp trước ~



Nam chính: Cô hạ thuốc gì với tôi?



Khuynh Khuynh: …. (rõ ràng là anh dục cầu bất mãn ==)



Mặt khác, dị năng của nam chính hơi thể hiện tí rồi hi hi ~



Nghe nói rất nhiều người xem cười phun cơm ở đoạn 0.01 =))) 233