Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 143 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Vì thế, bác sĩ Lục khẽ cười một tiếng, mới buông lỏng tay của Vân Khuynh ra.



Sau đó, hắn cứ như vậy không chút để ý đứng qua một bên.



Lục Tiêu thần sắc hờ hững, không khí xung quanh càng lạnh đến cực điểm, sinh sôi tụ lại một chỗ.



Chỉ có một đôi mắt sâu, chuyên chú mà nhìn nàng.



Quần chúng vây xem:……



Tới xem một trận chiến nghiêm túc, thế nhưng trước trận đấu lại sinh ra ảo giác bị ngược cẩu, sao lại thế này?



Trong chốc lát, thần sắc mọi người trở nên khác nhau.



Nhóm dị năng giả căn cứ Giang Nam đều lạnh mặt, trong lòng tỏ vẻ đã sớm thành thói quen với phong cách như vậy.



Còn lại hai căn cứ, đặc biệt là dị năng giả Ma Đô đa phần là ngượng ngùng, thậm chí còn có chút tức giận.



Rốt cuộc vừa mới giẫm thủ lĩnh căn cứ nhà khác giẫm đến vui vẻ, nhưng người ta hiện tại rõ ràng là một bộ dáng không đem “luận bàn” này để vào mắt……



Trong sân, Tô Mân, Vu Nhân Tuyết cũng thầm hận trong lòng.



Giữa sân, sắc mặt Triệu Thành Nam cũng đã đen như đáy nồi.



Mà loại cảm xúc này, khi nhìn thấy thân ảnh Vân Khuynh đang chậm rãi đi tới, đạt tới đỉnh điểm ——



Gã gắt gao trừng mắt tiện nhân kia, rồi bỗng nhiên dấy lên một loại căm phẫn khác.



Trên thực tế, khi nắm quyền, sau đó đông đảo mỹ nhân vờn quanh, Triệu Thành Nam vẫn luôn cảm thấy “Tống Vân Khuynh” là sai lầm lớn nhất trong đời.



Cho nên, chỉ khi nghĩ đến đối phương ở trên bàn mổ bị thiên đao vạn quả, gã mới có thể cảm thấy sảng khoái ——



Ả đàn bà phản bội mình nên chịu trừng phạt như vậy!



Lại không nghĩ rằng.



Gặp lại, tiện nhân này không chỉ sống được rất tốt, hơn nữa…… trở nên càng thêm chói mắt.



Lúc này, ánh mắt Triệu Thành Nam xẹt qua dung nhan của Vân Khuynh, thậm chí không khống chế được mà dâng lên kinh diễm.



Nhưng sau đó, nghĩ đến một đao và tên tiểu bạch kiểm kia, gã lại rất tức giận!



Vì thế, trong cơn tức giận cực đại ——



Tôn Thuận mới mở miệng tuyên bố: “Tỷ thí bắt đầu……”



Triệu Thành Nam giơ một tay lên, giành trước phóng ra dị năng hệ hỏa!



Mười hỏa cầu rất lớn bừng cháy, thậm chí biến xung quanh thành một lò luyện.



Thấy thế, nhiều dị năng giả xem cuộc chiến đã thay đổi sắc mặt.



“Trời! Đây là hệ hỏa cấp độ 7?”



“Anh Triệu thắng chắc!”



……




“Vậy……” Trong lòng Tôn Thuận cả kinh, lại có chút kỳ quái: “Vậy nói làm sao?”



Vân Khuynh cong khóe môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng.



“Nhất định là cấp tám. Chỉ là mới vừa rồi lúc bị tập kích, dưới tình thế cấp bách hình như có đột phá, nhưng chưa thử nghiệm qua……”



“Thì ra là thế.” Trên mặt Tôn Thuận mang nét cười, khom lưng.



“Tóm lại, Tống thủ lĩnh chắc chắn có thể nói là đệ nhất dị năng giả hiện nay.”



Ông khéo đưa đẩy mà khen tặng, trong lòng lại tràn đầy chua xót, một là chính mình nhìn lầm, một là Triệu Thành Nam này ngu xuẩn!



Không có chút phong độ nào, còn đánh lén cái gì, trái lại làm người ta tiến thêm một bước!



Cấp tám, ông còn có lòng tin có thể đuổi theo. Cấp chín……



Mà Vân Khuynh bị ngầm tôn sùng là “Người đệ nhất” nghiêng mắt, có chút vi diệu mà liếc mắt về người đàn ông bên sân ——



Lại thấy Lục Tiêu cong môi mỏng, như đang có điều gì suy nghĩ mà nheo lại mắt.



……Ừ.



Một thần thái tiêu chuẩn muốn cho người ta gặp xui xẻo.



Cho đến khi hắn nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.



Sau đó, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.



*



“Anh nói…… Anh cấy chip vào trong đầu hắn?!”



Lúc chạng vạng.



Trong phòng khách căn cứ Ma Đô, Vân Khuynh có chút giật mình mà nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh ——



Nàng đã nói mà, lúc đó hắn làm sao thả người dễ dàng như vậy……



“Ừ.” Giọng Lục Tiêu nhàn nhạt đồng ý, môi mỏng cong lên, dừng lại ở một độ cong hoàn mỹ mà vi diệu.



Hắn vẫn đang ôm chặt cô gái, như thường ngày đang lúc dính người, thả cho nàng một quả bom tin tức.



Vân Khuynh thở dài, trong đầu nhanh chóng lướt qua những nghiên cứu của Lục Tiêu.



“Là cùng loại lúc trước anh bị cấy vào sao?”



Loại chip này thậm chí có thể kiểm soát việc tự phá hủy cơ thể vật thí nghiệm……



Nàng nhíu mày, nghĩ đến những gì người yêu đã phải chịu đựng, không khỏi ôm chặt hắn hơn.



Lục Tiêu híp con ngươi, hài lòng chôn má vào cổ của nàng. “Cùng loại.”



Người đàn ông nhẹ nhàng thở bên tai nàng, cười nhẹ nói.



“Bắt hắn lại, giúp em lấy khối ngọc kia về, thế nào?”