Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 146 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, con quái vật đã hét lên thảm thiết, giữ nguyên tư thế rơi xuống.



Giây tiếp theo.



Thân thể to bự đáp thẳng xuống đất, cứng đơ.



“Rầm!”



Phút chốc khói bụi mù mịt tứ tung, Tôn Thuận không khỏi ho khan vài tiếng.



Lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa đã chẳng còn thất bóng dáng người bên cạnh đâu.



“Bác sĩ…”



Ông vừa định mở miệng tầm mắt đã hướng về phía tang thi, kinh ngạc phát hiện ——



Xác của con quái kia không ngờ đã bị cắt thành chín mảnh, đều chằn chặn!



Mà trong không khí khói bụi ngập họng, dường như có một luồng khí đen quỉ dị vờn quanh.



Tất cả mọi thứ vừa rồi xảy ra quá nhanh.



Nhưng giờ phút này Tôn Thuận cả người chấn động, không nhịn được run lẩy bẩy ——



Trực giác của người chiến đấu đã lâu cho ông biết, ông đang gặp nguy hiểm level max.



Dường như mỗi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét điên rồ.



TRỐN!!!



Phải trốn!



Đây không phải là dị năng giả hệ thủy kia, là…. là tiến sĩ Lục!



Tôn Thuận đè nén cảm xúc muốn co cẳng ù té lại, miễn cưỡng ngẩng đầu, đảo mắt ——



Lại thấy một đôi đang thân mật ân ái.



Cô gái kia thậm chí còn lo lắng che má của chàng trai, phun nước ra lau chùi tro bụi vốn không tồn tại.



Tôn Thuận chân chính ăn đất nào đó: “…”



Bên trong cửa thành.



Tiếng gào thét biến mất, Tôn Niệm Dao đã khóc cả dòng sông.



“… Hết rồi ư?”



Có người run giọng hỏi: “Vậy tướng quân Tôn…”



“Haizzz.” Triệu Thành Nam thấp giọng thở dài, bày ra biểu cảm đau lòng.



“Không ngờ tới tang thi vượt cấp sẽ xuất hiện, tôi thực sự xin lỗi…”



“Rầm, bịch bịch!”



Nhưng mà, gã còn chưa kịp dứt lời..



Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên một hồi.



Tôn Niệm Dao giật mình: “Là họ! Chính là ba người họ! Họ chắc chắn đã xiên chết con tang thi kia rồi!”



Cũng khắc đó, Triệu Thành Nam cả kinh.



Không… Không thể nào!



Đó là tang thi cấp 9 đó!




Đều tại con ả này!



Bây giờ không tính đến kế hoạch thất bại, lại còn đắc tội Tôn Thuận, mất lòng Tôn Niệm Dao, ngay cả thủ hạ dưới trướng cũng dao động…



Triệu Thành Nam điên tiết, đập mạnh xuống giường.



Nhưng giây phút tiếp xúc, bỗng nhiên bất tỉnh nhân sự.



Tựa như đang trong mộng.



Triệu Thành Nam chỉ thấy tiềm thức trôi nổi bồng bềnh trên đồng ruộng vô biên.



Đột nhiên xung quanh như có ngọn lửa dấy lên, đốt cháy thân xác hắn.



Không… sao lại thế này?



Gã là dị năng giả hệ hỏa mà!



Lửa sao có thể tổn thương gã được?



Gã mở lòng bàn tay ra, muốn thu lại nguyên tố lửa vớ vẩn này.



Không có chút phản ứng nào.



Không!



Sao có thể như thế được?!



Triệu Thành Nam trợn mắt, dị năng của mình đâu rồi?!



Rõ ràng chỗ này khắp nơi đều kì quái cả nhưng hắn chẳng hề nhận ra, chỉ hốt hoảng kiểm tra lại dị năng của mình.



Đau đớn cực hạn truyền tới.



Triệu Thành Nam gào thét, không cam lòng huy động năng lực ——



Chẳng có tí phản ứng nào! Không hề!



Không, gã làm sao có thể khác thường như thế được… Không, thật giống như trước kia gã chưa từng có dị năng.



Nhớ lại quá khứ, Triệu Thành Nam giật mình ——



Đúng rồi!



Không gian! Không gian!



Nhưng mà! Gã sờ sờ cổ, trống huơ trống hoác.



Không, không gian của gã đâu?!



Trong phòng thí nghiệm “mượn tạm” của Ma Đô.



Triệu Thành Nam nhắm mắt, lớn tiếng gọi trong hôn mê.



Lục Tiêu nheo mắt, không ngừng điều chỉnh dẫn dắt ý thức.



Vân Khuynh ngồi một bên xem trình diễn “Khoa học kỹ thuật ‘đen’”, cũng hơi thấp thỏm.



Cuối cùng, Triệu Thành Nam hét lên một tiếng: “Ngọc bội! Ngọc bội đâu, mau ra đây!”



Giây tiếp theo.



Chỉ thấy ngực gã đột nhiên sáng lên, thoáng chốc, ngọc bội đeo trên cổ hiện ra nguyên hình ——



(editor: thực sự rất ghét edit mấy chương toàn tra nam tiện nữ, chẳng có tí cảm xúc nào để tấu hài nữa luôn.)