Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 157 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



…… Tóc đen!



Hơn nữa da thịt trắng nõn hơi lộ ra, màu sắc đối lập tạo nên mỹ lệ cực hạn.



Rất nhiều khách nhân trong mắt đã lộ ra ánh sáng tham lam, thậm chí tuôn ra những lời thô tục không có tiết tháo.



“Hàng ngon ha!”



“Hay lắm, mua tới, phải thượng mười ngày mười đêm!”



…..



Trong tiếng trêu ghẹo thấp kém, cửa bạc sắp hoàn toàn mở ra ——



Giây tiếp theo.



Lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “Phanh ——” cực lớn.



Thoáng chốc, lồng sắt bị mạnh mẽ làm vỡ tung!



“Sao lại thế này!?”



Người chủ trì bị dòng khí hung hăng đánh ngã.



Dưới đài, một mảnh xôn xao.



Chỉ vài giây ngắn ngủi, bóng người mảnh khảnh như tàn ảnh lóe ra.



Chờ chúng vampire lần nữa nhìn lên đài ——



Nơi đó, thế nhưng xuất hiện một thiếu nữ váy đỏ.



Đôi mắt đen láy, tóc đen mềm mại buông xuống như thác nước.



Ngũ quan của nàng thâm thúy tinh xảo, mặt mày mang theo ý nhị thần bí của phương Đông….



Đó là một loại ma mị đẹp đến kinh hồn.



Nháy mắt này, khi khuôn mặt thiếu nữ lộ ra, chúng vampire ở đây thậm chí quên mất sự cố, chỉ có thể ngốc lăng nhìn nàng.



….. Mà Vân Khuynh híp mắt lại, cảm thấy mấy tầm mắt dính nhớp kia khiến người ta chán ghét vô cùng.



Ánh mắt nàng đảo qua.



Trong chớp nhoáng, khóe miệng cong lên thành độ cong quỷ quyệt, cổ tay vừa chuyển, nhẹ nhàng mở miệng ——



“Đốt.”



Một chữ kì dị, sóng năng lượng vô hình thoáng chốc tản ra.



Không ít người bừng tỉnh trong nháy mắt, đề phòng dựng lớp phòng ngự.



?



Nhưng mà, chuyện gì cũng chưa xảy ra.



Phốc ——



Thậm chí có vampire cười nhạo ra tiếng.



Nhưng, giây tiếp theo.



“A ——”



“Không ——”



Huyết tộc vừa bị năng lượng trong suốt kia nhập vào, toàn bộ thống khổ ngã trên mặt đất, gào thét lên tê tâm liệt phế.




Bỏ đi.



Vân Khuynh áp xuống cảm xúc, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.



Đây là một gian phòng ngủ có phong cách phương Tây thời trung cổ, hết sức xa hoa.



Nàng nhìn quanh trong nháy mắt, bước ra khỏi quan tài, trước tiếp đi tới chỗ chiếc gương rơi trên đất ——



Rốt cuộc, mới đánh giá rõ ràng dung mạo của nguyên chủ.



….. Không hổ là một tồn tại xuất sắc trong huyết tộc.



Lúc này, Vân Khuynh nhớ tới tầm mắt của mấy người ở hội đấu giá khi nàng hiện thân, thế mà có phần lý giải.



Chỉ là….



Nàng xoa xoa thái dương, có chút ngoài ý muốn ——



Thiếu nữ thân mình tinh tế, trên mặt hãy còn mang theo ba phần trẻ con tươi đẹp, cứ việc là tư sắc tuyệt trần, nhưng….



Thật sự quá nhỏ.



Từ trong trí nhớ xem, hiện tại diện mạo của nguyên chủ là 16 tuổi.



Vân Khuynh trước đó còn nghĩ, 16 tuổi này…. ấn theo bộ dáng của người phương Tây.



Hiện tại xem ra, rõ ràng là ấn theo bộ dáng của người phương Đông mà tính là 16 tuổi.



Mắt nàng nháy nháy, nhớ tới thân thể này để trưởng thành từ 13 tuổi tới 16 tuổi, là dùng một trăm năm….



Vậy nếu muốn trưởng thành đến thành niên, chẳng phải là cần đợi một trăm năm nữa?!



Vân Khuynh hít một hơi thật sâu, tạm thời không rối rắm về vấn đề này nữa.



Giây tiếp theo.



Nàng kéo cổ áo xuống, nhìn thoáng qua trong gương ——



Chỉ thấy trên xương quai xanh tinh xảo…. Lại có một huyền văn quen thuộc, tỏa sáng như ẩn như hiện!



Trong lòng Vân Khuynh vừa động.



Lại nghĩ tới khi ở phòng đấu giá, phản ứng khi nhìn thấy người yêu nhà mình hư hư thực thực ào đến.



Quả nhiên không phải ngoài ý muốn.



Chính là…. Ấn ký từ không gian vị diện trước, làm thế nào có thể xuất hiện tại thân thể của nhiệm vụ lần này?



Ý niệm nàng vừa chuyển, thử kêu gọi không gian.



—— không có đáp lại.



Vân Khuynh nhíu mày, có chút hoang mang.



Không liên quan tới không gian sao?



Vậy….. Phản ứng ngày hôm qua của nó, là bởi người đàn ông kia?



Nàng nghĩ, bàn tay mềm vừa động, tinh tế xoa xoa ấn ký kia.



Cùng thời gian, cách đó mấy gian phòng.



Trong thư phòng âm trầm.



Người đàn ông ngồi trong bóng đêm đột nhiên nheo mắt lại, nói với người hầu đứng một bên.



“Phái người tới phòng cho khách, gọi cô ấy lên.”