Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 171 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



“Hừ, chẳng qua là con nhãi ranh non 200 tuổi…”



Huyết tộc trong quan tài cười nhạt, càng ngày càng bất mãn với loài người trước mặt ——



Lão là vị vua huyết tộc vĩ đại, vậy mà hơi tí là bị nghi ngờ năng lực? Nếu không phải thấy máu của cô ả có tác dụng với mình…



Albert đang oán trách, Alice bên kia lại mở miệng.



“Vậy sau khi ông khôi phục, thật sự sẽ biến tôi thành huyết tộc sao?”



“… Đương nhiên.”



Albert không kiên nhẫn nói, trong mắt hiện lên tia âm độc: “Ta đói bụng.”



Thân mình Alice run lên.



Cô ta khẽ cắn môi, quay đầu lấy ra một con dao sắc và một cái chén nhỏ…



Ánh sáng lạnh lóe lên.



Một lát sau.



Alice đè lại cổ tay, đưa chén máu tươi tới trên quan tài.



Giây tiếp theo ——



Một cánh tay kỳ quái thối nát mục ruỗng vươn ra, gấp không chờ nổi đoạt lấy chén máu tươi kia.



—— nôn.



Alice sợ hãi chạy nhanh rời khỏi căn phòng tối. Vừa ra khỏi cửa, cô ta liền che miệng nôn khan một trận.



Con quái vật ở bên trong kia!



Có chút nào giống huyết tộc cao quý ưu nhã cơ chứ!?



Đâu giống Steve…



Alice nghĩ tới người yêu, tâm tình lại trở nên phức tạp.



Kỳ thật, sau khi cùng đối phương bên nhau, cô ta đã nhiều lần ám chỉ… không để ý việc mình trở thành huyết tộc để ở cùng hắn mãi mãi.



Không sai.



Cô ta xuất thân là thợ săn vampire, từng tự tuyên bố rằng vampire là quái vật lạnh như băng, muốn diệt trừ mối tai họa đó.



Nhưng trên thực tế, là bởi vì hâm mộ…



Alice mới có thể căm hận, ghen ghét, mới có thể sau khi tiếp xúc Steve đã nhanh chóng động lòng ——



Hắn như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa dẫn đến thế giới huyết tộc cho cô ta. Đại biểu cho sự ưu nhã, mạnh mẽ, giàu có, trường thọ…



Bất đắc dĩ, từ khi hai người thành công bên nhau, Steve vẫn không có bộ dáng nào cho thấy sẽ để cô ta vĩnh viễn đọa vào bóng tối.



Alice chỉ có thể bối rối thể hiện sự cảm động cùng mất mát với hắn ta.
“Đối với huyết tộc chúng ta mà nói, nơi này cũng không là gì…”



Rốt cuộc huyết tộc tới đây đều là cấp trung cao.



Hiệp hội thợ săn tuy là đầm rồng hang hổ với huyết tộc, nhưng với bọn họ mà nói, ra vào một hồi… không thành vấn đề gì.



“Đúng vậy…” Có mấy huyết tộc khác phụ họa theo.



Giây tiếp theo.



Chỉ nghe “đinh đinh” một tiếng, lại có huyết tộc tới.



“Là Giovanni?” “A? Tên nhóc điên khùng kia ý hả?”



Quả nhiên.



Vài giây sau, Steve đi đến, nghe được tiếng nghị luận nhỏ vụn, không khỏi âm thầm cắn răng.



Từ sau “tiệc đính hôn” ngày ấy, hắn ta luôn chịu đủ loại châm biếm.



Nhưng… ai bảo bản thân mình đuối lý?



Steve nắm chặt nắm đấm, miễn cưỡng áp lửa giận xuống.



Chờ xem.



Qua đêm nay, tất cả sẽ khác biệt.



Nhưng hiện tại, cứ đối phó với bọn ngốc này trước đi đã.



Hắn ta nghĩ, trưng khuôn mặt tươi cười đi qua: “Ha…”



Lời còn chưa xong, đã bị âm thanh lạnh lùng đánh gãy: “Mọi người, chào buổi tối.”



Lúc này.



Một đám huyết tộc đi ra chào đón: “Gia chủ Ventrue, kính đã lâu…”



Đúng là Vân Khuynh!



Chỉ thấy nàng mang theo một nam tử mặc áo choàng, cùng nhau bước vào trong sảnh.



Vừa mới vào, đã được người ta nhiệt tình vây quanh.



Tương phản tới vậy, Steve đỏ mắt, tức khắc đáy lòng giận dữ.



Hắn ta liếc mắt nhìn thiếu nữ, không khỏi cười lạnh, “Thịnh yến huyết tộc, lại có người mang theo huyết phó đê tiện, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”



Vân Khuynh hơi dừng, liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đột nhiên cong môi cười lạnh.



“Gia chủ Giovanni, chú ý cách dùng từ của ngài.”



Nàng quay đầu lại, cầm lấy tay người đàn ông, trực tiếp giới thiệu với các huyết tộc chung quanh.



“Đây… là huyết khế giả của tôi.”