Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 193 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


《Chương 192》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (17)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



Điện báo từ Hứa gia? Hai người đều có chút ngoài ý muốn.



Âm thanh lạnh lùng của Lục Thiếu Ngự vang lên: “Nói đi.”



“Vâng.” Quan quân kia cúi đầu nói, không dám nhìn nhiều thêm cái gì.



Chỉ là sắc mặt hắn trở nên kỳ quái: “… Hứa đại soái mời ngài ba ngày sau đến câu lạc bộ ở ngoại ô.”



?



Lục Thiếu Ngự nghe vậy thì nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.



Quan quân kia tiếp tục truyền lời: “Ông ta nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, liên quan đến quân Giang Nam và quân phương Bắc…”



Nhưng là chuyện quan trọng gì, sao lại cần đến câu lạc bộ thương nghị…?



Lục Thiếu Ngự trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng không thể không cho đại soái Giang Nam mặt mũi: “Nói với bên kia, tôi sẽ tham dự.”



“Vâng.”



Quan quân kia tuân lệnh lui ra.



Nhưng trước khi đi, hắn rốt cục nhịn không được mà ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai cái bàn đặt đối diện nhau trong thư phòng ——



Hiện tại, khi thiếu soái và Quý tiểu thư xử lý công sự đều phải ở chung một phòng.



Loại chuyện vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy đối phương này, quả thực… Quá nhức mắt.



Quan quân độc thân không biểu cảm nghĩ, đi ra ngoài.



“Cạch” một tiếng, nhanh chóng đóng cửa lại.



Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Thiếu Ngự và Vân Khuynh.



Một phút yên tĩnh…



Lát sau.



Người đàn ông lạnh lùng nâng mắt, thấy cô gái xinh đẹp kia ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc giống như đang suy tư.



Vì thế hắn đứng lên, tiến tới, nhẹ nâng hàm dưới của nàng lên.



Vân Khuynh thoát ra khỏi suy nghĩ, nhấc mi mắt lên, đối diện với cặp mắt đào hoa thanh lãnh kia.



Độ cong bên môi nàng bất giác trở nên tươi sáng, bàn tay mềm vừa động đã cầm lấy cổ tay hắn.



Người yêu nhà mình nhìn thế nào cũng thấy đẹp, mỗi một đời đều cực kỳ hợp thẩm mỹ…



Bất động thanh sắc mà thưởng thức nam sắc, Vân Khuynh vừa nhìn, vừa nói: “… Lục thiếu soái.”



Nàng liếc Lục Thiếu Ngự một cái, cười khẽ mở miệng: “Nghiệp lớn kết minh tiến triển thật không tồi.”



Ánh mắt hắn tối sầm, giây lát đã rút ra tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm trán Vân Khuynh một cái.



“Quỷ nghịch ngợm.”



Một tiếng có vẻ lạnh nhạt này, nhưng nghe kỹ lại không hề hờ hững.




Hứa Quảng Hào nghẹn họng, nhất thời trong lòng lại dâng lên chút hỏa khí.



Có điều.



Không đợi ông ta phát tác, Hứa Song Song đã kéo cánh tay ông ta, hờn dỗi nói: “Ba ~”



Hứa Quảng Hào bị gián đoạn như vậy, nháy mắt phát hỏa.



Đúng là đứa con gái hướng ngoại!



Thôi.



Dù sao sau này thằng nhãi này phải làm con rể tiện nghi của mình, lão tử không so đo với hắn.



Ông ta nghĩ xong, quét mắt nhìn Lục Thiếu Ngự, cười cười mà dắt tay con gái.



“Hiền chất à, đây là con gái tôi. Yến hội lần trước… Vẫn chưa kịp giới thiệu.”



Hứa Quảng Hào cố tình hàm hồ cho qua đoạn lịch sử mất mặt kia, nhiệt tình nói: “Hai đứa vẫn chưa chính thức gặp mặt phải không?”



Ông ta vừa nói xong, Hứa Song đã Song nâng mắt, dịu dàng nói: “Lục thiếu soái, em là Hứa Song Song, anh… Có thể gọi thẳng tên của em…”



Lục Thiếu Ngự giữ lễ tiết gật gật đầu, một con mắt cũng chưa bố thí cho cô.



“Hứa tiểu thư.”



Lại im lặng.



…Nhất thời tẻ ngắt.



Hứa Quảng Hào không nghĩ tới hắn lại không nể mặt mình như vậy.



Hứa Song Song cứng người lại, đột nhiên nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.



Cô không cam lòng mà nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông.



Cứ chờ đó, chờ đến lúc mình chinh phục được hắn…



Suy diễn cảnh tượng tốt đẹp sau này, trong lòng Hứa Song Song lâng lâng, mang bộ dáng cười dịu dàng. “Ba, Lục thiếu soái, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, vào thôi.”



“…Được.”



Hứa Quảng Hào miễn cưỡng áp lửa giận xuống, vừa định tiến lên đón tiếp Lục Thiếu Ngự ——



Lục Thiếu Ngự né tránh, mang theo mấy người tùy tùng, cách xa hai người kia hai ba bước, trực tiếp đi vào.



Cha con Hứa gia: “…”



Rất nhanh, đoàn người dần dần đi xa.



Ông chủ Vương đang âm thầm xem trò hay nhẹ nhàng thở ra, lại lắc lắc đầu.



Chậc.



Nhà gái tuy có ý, nhưng rõ ràng Lục thiếu soái lại chướng mắt…



Đang thầm than, vừa định quay đầu, suýt chút nữa đã bị dọa đến quỳ xuống ——



Họng súng tối om, đối diện ngay ót hắn!



Cả người ông chủ Vương run rẩy, nơm nớp lo sợ giương mắt: “Đại, đại hiệp…”



Khi nhìn thấy diện mạo của đối phương lại kinh ngạc không nói nên lời ——