Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 198 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 198》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (22)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



Lần này, Hứa Song Song hoàn toàn do bị đau mà tỉnh lại.



“Khốn, khốn kiếp… Buông ra…”



Thân mình cô trần trụi, còn không biết rõ đêm nay là đêm nào.



Dưới uy hiếp tính mạng hít thở không thông, bỗng nhiên sinh ra sức lực đẩy Cốc Bách Phong ra.



Hứa Song Song thét chói tai, ngã lộn nhào đến bên kia giường, mê man trừng mắt tự hỏi.



Sao Cốc Bách Phong… lại ở chỗ này!?



Cô thật vất vả mới bò được lên của Lục Thiếu Ngự…



“A ——”



Nhưng mà, không đợi Hứa Song Song sắp xếp lại suy nghĩ.



Cốc Bách Phong đã lâm vào điên cuồng lại lần nữa đứng dậy lao đến.



Lúc này đây, người đàn ông trên giường xoay người, ném hắn đi: “Tránh ra!”



“Ư…”



Cốc Bách Phong ăn đau, gân xanh trên trán tuôn ra, càng thêm tức đỏ mắt.



Giây tiếp theo.



Hắn cắn răng một cái, lại lần nữa xông lên, đánh nhau với tên đàn ông khỏa thân kia.



Thấy thế, Hứa Song Song vội muốn lên ngăn lại: “Cốc Bách Phong, buông Lục…”



Cô lớn tiếng thét chói tai, lại nhìn gã đàn ông đã dây dưa với mình một lúc lâu, hoảng sợ mà mở to mắt: “Không! Anh là…”



Hứa Song Song như bị sét đánh, ngây ra như phỗng ngã sang một bên, trọng tâm không vững đã ngã quỵ trên mặt đất ——



Vừa vặn, ngã lên người hai tên kia.



“A!” “Hự…”



Tức khắc, âm thanh gầm nhẹ và tiếng phụ nữ thét chói tai nổ tung phòng ngủ.



Giây tiếp theo.



Lại có một tiếng gầm tức muốn hộc máu vang lên: “Tụi bây đang làm gì đó!?”



Là Hứa Quảng Hào!



Cửa phòng mở rộng ra, ánh đèn sáng tỏ, ông ta mang theo mấy quan quân đi vào trong nhà lại trông thấy một màn khiến người trợn mắt há hốc mồm ——



Hứa Song Song tê liệt ngã xuống, cả người xích lõa, trên da thịt đầy dấu vết ái muội.
Lục Thiếu Ngự nâng mắt, hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái. Nhưng giữa cặp mắt đào hoa kia lại mơ hồ toát ra mê hoặc cực hạn.



Vân Khuynh ngẩn ra, không tự giác mà thả lỏng kiềm chế.



Giây tiếp theo.



Một cỗ lực đạo từ dưới lên trên đánh úp lại, môi mỏng của Lục Thiếu Ngự hơi cong, nhanh chóng đứng lên.



Qua mấy phút, hai người rất nhanh đã giao thủ mấy lần.



Rốt cuộc, nháy mắt khi hắn xoay người, nàng đột nhiên đến gần khóa người lại từ phía sau.



Tiếp theo lại vòng tay qua, cực kỳ lưu manh giật đứt nút cổ áo của người đàn ông, vạch quân trang màu xám sắt ở nửa người trên ra.



Trong bóng đêm, Vân Khuynh khẽ cười, bỗng dưng cúi đầu, cắn mạnh lên một chỗ ——



Giữa xương bả vai, mơ hồ có ấn ký huyền diệu hiện lên.



Mà nháy mắt khi nàng cắn xuống kia…



Nhiệt ý lan tràn.



Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm.



Chỉ chớp mắt, trong đầu có vô số cảnh tượng lướt qua.



Những mảnh ký ức nho nhỏ, bắt đầu ghép nối.



Nhưng rất nhanh đã phai nhạt đi, chỉ còn lại dấu vết nhạt nhẽo…



Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc hiếm thấy.



Cùng thời khắc đó, một loại khát vọng kì dị dâng lên.



Hắn mím môi, kéo lấy tiểu hồ ly đang làm loạn trên người, trở tay một cái, trong chớp nhoáng, vị trí của hai người đã đảo ngược.



Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, giãy giụa vài cái tượng trưng.



“Cắn anh một cái thôi mà.”



Nàng cong môi, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt.



“Chẳng lẽ Lục thiếu soái muốn trả thù lại…”



Chưa dứt lời.



Đã bị Lục Thiếu Ngự nâng hàm dưới lên ——



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: lúc chưa đọc chương này cứ đoán chắc tiện nữ sẽ bỏ thuốc người nào đó, sau đó Khuynh Khuynh sẽ gì gì đó ^^, giờ nghĩ lại thì Lục thiếu soái đâu dễ mắc mưu thế, có điều mặc dù đoán sai nhưng cảnh cần có vẫn có ^^



Ai hóng chương sau không nè ~



Cầu comment 🐖🐖



Cầu bình chọn 🐖🐖