Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 204 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 204》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (28)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



Bụng càng đang đau nhức, cô một chút cũng không thèm để ý, chỉ không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Khuynh.



"Là Lục Thiếu Ngự đúng không!"



Đột nhiên, linh quang chợt lóe, Hứa Song Song ghen ghét nói: "Hắn cố ý đưa nhân thủ cho cô phải không?"



Nhưng mà, cô vừa mới nói xong, liền nghe được một trận cười nhạo vang lên.



Hứa Song Song nghẹn một hơi, tầm mắt di chuyển theo tiếng cười, phát hiện --



Những người xa lạ đột ngột xuất hiện này, đều nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc.



"Ha, thật là ngây thơ, đồ đại tiểu thư ngu ngốc!"



"Ha ha, lão tử mấy năm nay, đây là lần đầu tiên được coi là quân nhân..."



"Cô gái nhỏ, cô cho rằng lão đại của bọn tôi cũng giống đồ đê tiện như cô, chỉ dựa vào việc ngủ với đàn ông để diễu võ dương oai chắc?"



...



Trong tiếng trào phúng thô tục, Vân Khuynh có chút vi diệu nhướng mày.



"Hắc Hồ" có không ít thành viên, vốn đều xuất thân từ thế giới ngầm, nói chuyện tất nhiên không chút kiêng kỵ.



Nhưng mà, sau khi nàng tiếp nhận, đã sớm ước thúc chỉnh đốn và cải cách lại.



Mà hiện giờ bọn họ nói mấy lời này... Là cố ý trút giận cho mình?



Vân Khuynh phỏng đoán, nội tâm có chút tức cười.



Nhìn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc kia của đám thuộc hạ --



Ngay cả những cô gái nhỏ văn nhã ngày thường thích theo sau lưng mình kia, cũng tức giận mắng đến nghẹn đỏ mặt...



Trong lòng không khỏi ấm áp.



Khụ.



Tuy rằng dùng cách này không thể nào lên được mặt bàn.



Có điều, bọn họ vốn chính là xã hội đen mà...



Trong lòng Vân Khuynh vừa chuyển, âm thầm vì chúng thuộc hạ tìm một lý do tốt, càng thêm không cần ngăn lại.



Vì thế, từng câu nhục mạ khó nghe liền cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai Hứa Song Song.



Cô ta đâu chịu nổi "Đãi ngộ" bực này?



Lúc này, Hứa Song Song gắt gao cắn môi, trong mắt thậm chí nổi lên lệ quang.



Nhưng mà, lại không người thương tiếc nửa phần. Ngoại trừ...




Tỉnh Thượng Xuyên đau đớn kêu lên, nhìn hai bên cánh tay trào ra máu, câm miệng trong nháy mắt.



Vân Khuynh lạnh lùng nhìn hắn: "Có tôi ở đây, giặc Nhật và kẻ bán nước... Đều chỉ có một kết cục, không chết không ngừng."



"Cô!" Tỉnh Thượng Xuyên nghe vậy, rốt cuộc cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, liền kêu gào lên.



"Không biết tốt xấu! Hoàng quân vĩ đại cuối cùng cũng sẽ giành thắng lợi..."



Cùng thời khắc đó, Hứa Song Song lại giãy giụa hét lên.



"Quý Vân Khuynh! Tôi đã phái binh đến chỗ Lục Thiếu Ngự, chỉ sợ hắn đã lành ít dữ nhiều, cô nên đi cứu hắn trước thì hơn..."



Cô nói, ánh mắt lại bất an lập loè.



Trên thực tế, nhân thủ phái đến chỗ Lục Thiếu Ngự cũng không nhiều. Chỉ là dương đông kích tây, bắt tiện nhân này làm con tin thôi.



Bất quá lúc này là vì mạng sống, Hứa Song Song cũng chỉ có thể nói bậy bạ.



Editor: Dương Gia Uy Vũ



Lại không ngờ.



Giây tiếp theo, Vân Khuynh giương môi, dùng âm thanh lạnh lùng nói với cô ta.



"Lục đại thiếu soái của tôi... Cảm tạ Hứa tiểu thư đã nhớ đến. Có điều, anh ấy đã sớm rời khỏi Đại Thượng Hải rồi."



Đồng tử của Hứa Song Song co rụt lại, thất thanh nói: "Sao có thể!?"



Sao lại không thể!?



Trong lòng Vân Khuynh không khỏi bốc hỏa.



Nếu không phải vì "Kế hoạch tuyệt diệu" của ba người này, trước khi Lục Thiếu Ngự đi, sao hai người bọn họ ngay cả...



Một nụ hôn tạm biệt chính thức cũng không hôn được!?



- --



Lời tác giả:



PS.



Khuynh Khuynh: T_T



( Ngày nguyên tiêu chia lìa, một nụ hôn tạm biệt cũng không có!)



Người nào đó: ╯_╰



( chưa đến nguyên tiêu mà...)



Hứa, Cốc, Xuyên: Tại bọn tôi!



( bị bắn, cơ thể nằm xuống ==)



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: Khuynh Khuynh chỉ đang văn vẻ vậy thôi. Thật chết cười với cái lý do của bả ><