Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 206 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 206》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (30)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



"Thiếu soái!"



Theo tiếng vừa nói nhìn lại, trong lòng mấy quan quân đều trở nên căng thẳng.



Chỉ có Lục Quảng Bác.



Ông nhìn con trai của mình, nhẹ chớp mắt, trầm giọng nói "Vậy thì... để Lục thiếu tướng dẫn binh đi."



*



Buổi tối.



Trong phòng ngủ chính của phủ đại soái, có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang lên.



"Con cái thằng nhóc này..."



Nguyên soái phu nhân Phương Hinh Nhã, nhìn Lục Thiếu Ngự phía đối diện, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.



Vì đại nghĩa, vì dân...



Những đạo lý đó, tất nhiên Phương Hinh Nhã đều hiểu rõ, cũng không phải là không có giác ngộ.



Nhưng mà, tưởng tượng đến cảnh mấy tiếng sau, con trai phải lấy thân mạo hiểm, người làm mẹ như bà đây sao có thể không lo lắng?



Vì thế, trước khi Lục Thiếu Ngự ra khỏi thành, Phương Hinh Nhã hiếm khi gọi hai cha con lại đây, dặn dò một phen.



Nhưng mà, không đợi bà dông dài vài câu, Lục Quảng Bác đã mở miệng.



"Được rồi, em đừng lo lắng..."



Kỳ thật, dựa vào sức chiến đấu của quân phương Bắc, mở cửa thành đối đầu trực tiếp, cũng không phải không có phần thắng.



Trước đó vài ngày, sở dĩ ông sử dụng chiến lược thủ trong thành, bất quá là muốn nhân cơ hội này tiêu hao sức chiến đấu của quân địch, đồng thời giảm bớt tổn thất của bên ta mà thôi.



Tìm kiếm thời cơ bất ngờ phản công, vốn dĩ trong kế hoạch, Lục Quảng Bác đã sớm chuẩn bị bố trí tốt.



Bởi vậy, quyết định đánh bất ngờ hiện giờ, tuy có chút vội vàng, nhưng kỳ thật cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng...



Lục Quảng Bác nghĩ, lại thầm thở dài một hơi.



Bất quá, trong chiến dịch lần này, ông không ngờ rằng --



Lão đối thủ Hứa Quảng Hào kia, sẽ lựa chọn hợp tác với quân Nhật, hiện giờ... còn định lấy dân chúng trong lãnh địa của chính mình để uy hiếp.



Nhiều năm qua, tuy hai người có tranh chấp, nhưng ông vẫn cho rằng, trong lòng đối phương vẫn luôn nghĩ cho đất nước.



Nghĩ lại, cuộc chiến lần trước, nếu không phải trước đó Lục Thiếu Ngự truyền tin tức đến, chỉ sợ ông thật sự sẽ trúng kế...




Phương Hinh Nhã: "..."



Đột nhiên càng thêm lo lắng làm sao bây giờ?!



*



Ba giờ sáng.



Sắc trời còn tối đen.



Ngoại ô, trong doanh địa của giặc Nhật và quân Giang Nam.



Trên đài canh gác, mấy tên lính điều tra cầm kính viễn vọng đang có chút buồn ngủ.



Trùng hợp là, mấy người này đều xuất thân từ quân Giang Nam.



Vì thế, lúc này đang mệt rã rời, không khỏi nhỏ giọng thì thầm.



"Cậu nói xem, nếu sáng sớm mai quân phương Bắc không ra, đại soái có thật sự..."



"Ý cậu là, nghe theo kiến nghị của người Nhật, lao tới thành phố lân cận tàn..."



"Nhưng mà, thành phố kia... đó là lãnh địa của chúng ta mà!"



"Có ai nói không phải đâu, đại soái có khi bị ma quỷ ám ảnh rồi..."



...



Đang nghị luận, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ồn ào vang lên phía dưới.



"Sao lại thế này!" "Quân địch tập kích?"



"Không giống... hình như đó là cờ xí của quân Giang Nam ta!?"



"Phía sau lại có viện binh tới à?"



...



Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mấy tên lính gác đều bị dời đi.



Vì thế, không ai chú ý tới, ngắn ngủi vài phút này, cửa thành Bắc thành... Đã lặng yên mở ra.



- ---



Lời tác giả



PS. Làm thế nào để giúp đối tượng giải quyết vấn đề phía ba mẹ?



Người nào đó: ( trước tiên tiêm cho ba mẹ một mũi dự phòng) Cô ấy từng ly dị.



Mẹ Phương ba Lục:!!!



Khuynh Khuynh: Ha ha.