Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 23 :
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Lập tức, sắc mặt mấy người Diệp Cẩn Huy càng đen cực độ.
Đoạn Vân Khuynh quay đầu, nói với Bùi Quân Mịch: “Rất cảm ơn Bùi gia chủ có lòng đưa tôi đi một đoạn đường.”
Mà người đàn ông tuấn mị kia, cũng khẽ cười một tiếng, lười biếng nói: “Không cần khách khí.”
Hai người kẻ xướng người họa, càng làm mấy người kia tức giận không nhẹ.
Nhưng thật ra đám khách khứa, tức khắc phản ứng lại.
À, là vậy sao.
Hai người này làm sao đến cùng nhau được? Quả nhiên là do trùng hợp.
Lại nói mấy ngày trước trong cuộc tranh đoạt “Địa Vương”, Bùi Quân Mịch bị hai nhà họ Giang, Diệp liên thủ làm bị thua một ván, bây giờ, muốn đến làm bọn họ ngột ngạt, là chuyện bình thường.
Lập tức, mọi người cũng không rối rắm về quan hệ của hắn và Vân Khuynh nữa, ngược lại hứng thú bừng bừng xem trò hay của nhà họ Diệp.
Xem biểu hiện vừa rồi của Diệp Cẩn Huy, liền biết hắn không thích cô con gái này cỡ nào.
Nhưng hiện giờ người đã vào rồi, chẳng lẽ còn đuổi cô ấy đi?
Nếu làm vậy thật, đúng là rất khó coi.
Rốt cuộc, dù thế nào, cũng là người một nhà.
Hơn nữa, làm loạn trên tiệc sinh nhật, truyền ra ngoài cũng không có mặt mũi.
“Mày còn biết trở về à. Mày nói một chút thử xem, mấy ngày nay mày đi nơi nào!?”
Đột nhiên, Diệp Cẩn Huy mở miệng, thần sắc giận dữ, nhưng trong giọng nói, hình như có lẫn không ít quan tâm, giống như một người cha uy nghiêm vì nhiều ngày không thấy con gái mà lo lắng.
Vân Khuynh ngoài ý muốn nhướng mày, con cáo già này.
A, nàng “mất tích” bao nhiêu ngày rồi?
Nhà họ Diệp, căn bản không hề cho người đi tìm.
Diệp Cẩn Huy nói như vậy, chỉ là lớn tiếng dọa người, khiến nàng trở thành đứa con bất hiếu trước mặt người ngoài thôi.
Sĩ diện sao?
Nội tâm Vân Khuynh “xuy” một tiếng, rũ mi mắt, chỉ một chớp mắt, thần sắc liền ảm đạm.
“Là do Vân Khuynh tùy hứng. Nhưng cha cũng cần công bằng chút chứ, loại chuyện này, cha muốn con đối mặt thế nào…”
Nàng nói, hàng mi dài khẽ run, trên gương mặt tú mĩ, mang theo chút mất mát ẩn nhẫn.
Mà ánh mắt của nàng, cũng không tự giác bay tới một bên.
Nơi đó, có Diệp Âm Âm và Giang Diệc Thừa đứng sóng vai.
Bên môi Vân Khuynh gợi lên chút cười khổ, càng làm người xem thấy được sự chua xót của nàng.
Cũng đúng thôi.
Vân Khuynh bị đâm, cũng không giận.
Nàng liếc mắt nhìn vòng cổ bằng đá quý hoa mỹ trước ngực đối phương, bên môi hiện lên độ cong ý vị sâu xa.
Mà Trình Hân Nhiên, bị người ta bỏ qua, nổi giận.
“Cô có ý gì? Khinh thường tôi…”
Lời còn chưa dứt.
Đột nhiên, chỉ nghe “bang” một tiếng —
Giây tiếp theo, trong phòng khách, đột nhiên tối đen.
“Sao lại thế này?”
“A? Mất điện…”
Tức khắc, đám người liền xôn xao.
Trong không gian rộng lớn, duỗi tay ra không thấy năm ngón.
Rất nhiều người kinh hoảng đi loạn, đụng phải người khác.
Trường hợp, hỗn loạn.
Mà, trong bóng đêm, có người không tiếng động gợi lên khóe môi.
Vân Khuynh nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào trí nhớ, bước nhẹ chân, nhanh chóng đi về một hướng.
Rốt cuộc, tới mục đích.
Một đường không có va chạm.
Vân Khuynh xoay người, đang muốn nói gì.
Bỗng chốc, một lực đạo đánh úp tới.
Giây tiếp theo.
Nàng bị hung hăng giữ lại, tiến vào một vòng ôm ấm áp!
“Tiểu hồ ly.” Trong không gian đen nhánh, tiếng nói khàn khàn mà trầm mị, mang theo hơi thở ấm nóng, thấm vào cổ nàng, khiến nàng run rẩy.
“Cô muốn làm gì? Ân?”
Vân Khuynh lập tức nhận ra giọng nói người này, không khỏi cười nhạt.
“Anh không phải nói, đều tùy tôi sao…”
Còn chưa nói xong, thân hình cao dài kia, bỗng nhiên đè xuống.
Có bàn tay to giữ lấy gáy nàng. Chỉ trong chớp mắt. Mặt đẹp Vân Khuynh bị nâng lên.
Giây tiếp theo, đã bị cắn môi.