Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 268 :

Ngày đăng: 17:10 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🍃⚘🍃⚘🍃⚘🍃⚘🍃⚘🍃⚘🍃



Chàng..."



Trong âm điệu ái muội cố ý kéo dài lộ ra ý cười nồng đậm, Lâu Ẩn ôm vòng lấy Vân Khuynh, trước sau vẫn bình tĩnh như cũ.



Rốt cuộc, vẫn là nàng nhận thua mà nói ra toàn bộ yêu cầu.



"Thử thuốc cho ta, được không?"



Nháy mắt khi vừa dứt lời kia, hắn ngẩn ra.



Ngay sau đó, lại thấy nữ tử trong lòng ngực không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đan dược bóng loáng.



"Đây."



Vân Khuynh lấy một vật ra ngoài... Chính là giải độc đan tam phẩm.



Sau khi tiến vào thế giới này, những kỹ năng còn lại của nàng đã bị khóa, chỉ có 《 Y Kinh 》 đã học qua và giải độc đan tam phẩm đã đổi là dùng được.



Kỳ thật, trong mấy tháng này, Vân Khuynh đã nhiều lần âm thầm bắt mạch cho Lâu Ẩn.



Nàng phát hiện -- độc trên người hắn quỷ dị vô cùng, không biết bị trúng như thế nào, nhưng lại đang ở trong trạng thái không ngừng tan rã. Độc tố bài xuất ra vẫn một mực chồng chất trên khuôn mặt, không cách nào tan hết.



Vân Khuynh suy đoán, hẳn là Lâu Ẩn đã tìm được phương pháp giải độc, điều duy nhất không thể giải quyết, là dung mạo bị tổn hại.



Có điều, giải độc đan tam phẩm xuất ra từ hệ thống của nàng lại có thể thanh trừ toàn bộ độc dược của thế giới cấp thấp, đương nhiên, cũng có thể chữa khỏi "Di chứng" này.



Bởi vậy, Vân Khuynh vẫn luôn cân nhắc mãi --



Mặc dù nàng cũng không để ý diện mạo, nhưng thứ nhất là không đành lòng kiếp này người yêu đều phải mang mặt nạ da trước mặt người khác, thêm nữa là lo lắng trong thân thể hắn vẫn còn thừa độc tố, nên nàng vẫn lấy đan dược ra...



"Sao nào, Lâu Ẩn... Chàng dám không?"



Vân Khuynh nhướng mày, cười khẽ, cố ý khiêu khích một phen.



Lâu Ẩn lại nhất thời không nói gì, chỉ nhận lấy đan dược trong tay nàng, sau khi tường tận xem xét, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm.



Bệnh lâu thành y, Lâu đốc chủ trúng độc ngày càng sâu, đối với việc giám định và thưởng thức dược vật tất nhiên cũng sẽ không kém.



Hắn nhìn ra được, đan dược này rất trân quý. Nhưng, nữ tử trong lòng ngực lại chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ, làm ra vẻ khiêu khích mà tặng cho hắn...



"Nàng..."



Sau một lúc lâu, Lâu Ẩn thở dài, nhưng vẫn không nói lời nào.



Không muốn phụ lại lời âu yếm dễ nghe của nàng, nhưng với hắn mà nói, hứa hẹn chân thành nhất xưa nay không bao giờ treo trên miệng.



Vì thế, hắn càng thêm siết chặt lấy nàng, giống như muốn khảm nhập cả người vào trong thân thể.




Khiến nàng kinh hỉ chính là, không đến nửa ngày, vậy mà hai công pháp đều có hiệu quả.



Lúc Vân Khuynh cảm thấy trong cơ thể dường như sắp tụ được linh lực cũng là lúc, trong cung nghênh đón một việc trọng đại --



Trước một tháng sinh thần của thiên tử, Thái Hậu lễ Phật ở Ngũ Đài Sơn sắp hồi cung.



Vì thế, Ân Diệp hạ chỉ, thân thích hoàng tộc, cần phải đến ngoài cửa cung nghênh đón.



...



Mấy ngày sau.



Thời điểm Thái Hậu về kinh, sắc trời mây mù mấy ngày nay cũng khẽ biến chuyển.



Trước cửa cung, mọi người kính cẩn đứng yên, đều nín thở tập trung.



Đứng ngay ngắn theo cấp bậc phẩm vị, cơ bản không có bất cứ sự vượt khuôn nào, ngoại trừ --



Hoàng Thượng đứng phía trước nhất, bên cạnh đang nắm tay, không phải Hoàng hậu, mà là một vị ái tần.



Trong lúc nhất thời, nhóm tông thân cúi đầu, đều âm thầm nhíu mày.



Nhưng, Ân Diệp lại lập tức ôm eo Tưởng Uyển Tư, không chút để ý.



Mà Vân Khuynh đứng cách vị thiên tử này ba bước xa thấy thế, trong mắt hiện lên trào phúng.



...Qua một lúc lâu sau.



Phượng liễn hoa lệ dưới sự bảo vệ của cấm vệ quân, cuối cùng cũng đã đi đến.



Một lát sau.



Lúc thái giám xướng lên, phượng liễn ngừng lại trước cửa cung.



Giây lát sau, một vị mỹ phụ ung dung được thị nữ dìu lấy, từ trên liễn giá bước xuống.



Ân Diệp lập tức tiến lên đón.



"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."



Cung phi, tôn thất phía sau, cũng lập tức đi theo hành lễ.



"Cung nghênh Thái Hậu hồi cung."



"Được rồi. Mau đứng lên đi." Thái Hậu vội nâng Ân Diệp dậy, nói với thân thích hoàng thất có liên quan: "Đều đứng dậy đi, không cần đa lễ..."



Bà ta nói, nhìn chung quanh một vòng, lại chưa chú ý tới dị trạng bên cạnh Ân Diệp, ngược lại, giống đang tìm người nào đó, trước mặt mọi người băn khoăn một vòng.



Trong đám người, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, tầm mắt theo cử động của ánh mắt bà ta, không có gì bất ngờ xảy ra, dừng lại ở --