Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 282 :
Ngày đăng: 17:10 30/04/20
《Chương 282》
CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉
…Trầm mặc.
Tầm mắt Lâu Ẩn khóa chặt nàng, sắc mặt khó lường.
Mắt phượng của Vân Khuynh khẽ nhướng, không chút trốn tránh nhìn lại hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, phảng phất như có ngọn lửa giằng co lan tràn giữa hai người.
Khoảnh khắc kia, chiến mã giữa hai người dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương này, đột nhiên bạo động, thanh âm nhấc vó vang lên.
Lúc ấy, nhân mã hai bên vẫn luôn chú ý đến chủ soái cũng lập tức căng thẳng thân mình, đứng trang nghiêm. Chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức giao chiến!
Nhưng, ngay sau đó.
Ánh mắt nam tử tuấn mỹ chợt lóe, đột nhiên duỗi cánh tay, trong chớp nhoáng, chế trụ cổ tay nữ tử, lưu loát tóm lấy nàng!
“Hí!” Xoay tròn trên không trung.
Tiếng ngựa kinh hãi chưa dứt, hắn đã hoàn toàn ôm nàng lên chiến mã của mình, ái muội thì thầm.
“Tất nhiên là dắt tay cùng làm vua. Còn chuyện ấm giường… Cứ để ta, thế nào?”
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Vân Khuynh không vì “Biến cố” mới vừa rồi mà có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại, cũng giương khóe môi lên.
Nháy mắt khi bị Lâu Ẩn ôm vào trong lòng ngực kia, nàng bỗng nhiên giơ ngón tay ——
Huýt sáo một cái, đồng thời phản lại đoạt được dây cương!
“Hí ——”
Lại thêm một tiếng ngựa kêu vang lên, Vân Khuynh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thắng trở lại một thế cục.
Giây lát sau, nàng lại tung người, khống chế ngựa của Lâu Ẩn!
Hai người cùng cưỡi một con, lao vút đi, chiến mã của nàng còn đi theo một bên, trực tiếp quay đầu hướng về phía doanh trại nghĩa quân!
…Đúng là mỹ nhân nắm thế cục. Nam tử thân mật mà ôm vòng lấy nàng, dung túng mặc kệ hành động này.
Lúc này mặt trời lên cao, ánh dương chiếu vào hai thân ảnh đang ôm nhau cưỡi ngựa, có vẻ ấm áp mà tươi sáng.
Cho nên lúc này, bị Thái Hậu giáo huấn, Tưởng Uyển Tư không hề sợ hãi.
“Phi!” Nàng ta phun một tiếng,: “Nếu không phải theo tên hôn quân này, sao ta lại trở nên như thế?”
Tưởng Uyển Tư nói, cũng oán hận mười phần ——
Sau khi Hồ Tuyết Nhu bị tống vào ngục, nàng ta mới biết được thuốc trợ hứng kia rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng khi đó, Tưởng Uyển Tư đã giống như Ân Diệp, thành kẻ nghiện, hơn nữa —— dù chưa bị Thái Hậu tra ra, nhưng lại bị một cổ thế lực thần bí khống chế.
Lúc sau, Ân Diệp mấy lần phát cuồng, viết thánh chiếu ủng hộ nghĩa quân, chuyện Thái Hậu cũng nghiện đều là nàng ta ra tay, lấy nha phiến dụ dỗ mới đạt thành.
Cho đến hiện giờ, đối với thế lực thần bí kia, Tưởng Uyển Tư cũng đã sớm có suy đoán...
“Ha ha ha!”
Bởi vậy, trong tiếng chửi của Thái Hậu, nàng ta đột nhiên cười điên cuồng: “Lão thái bà! Không chừng bên ngoài đã thành của họ Tưởng! Ngươi còn cái thân phận gì chứ!?”
“Ngươi!” Thái Hậu nghe vậy, hốc mắt muốn nứt ra: “Nói hươu nói vượn…”
Bà ta gầm nhẹ, linh quang chợt lóe.
“Không! Ai gia còn có một đứa con trai! Hắn sẽ đăng vị! Ai gia… Ai gia vẫn là Thái Hậu!” Phụ nhân trung niên gào rống lên.
Vừa dứt lời, chợt nghe được một giọng nữ réo rắt vang lên: “Vậy chỉ sợ người phải thất vọng rồi.”
Lập tức Thái Hậu nghẹn lời: “Ai…”
Tưởng Uyển Tư dời tầm mắt sang trước một bước, cắn răng nói: “Tưởng, Vân, Khuynh!”
Trong nháy mắt kia, Ân Diệp đang nằm liệt trên mặt đất lại giãy giụa lên.
Mấy cấm vệ đeo đao vây quanh tiến lên, gắt gao ngăn chặn bọn họ, phòng ngừa bạo khởi.
Ba người Tưởng Uyển Tư chỉ có thể trừng mắt, ánh mắt oán độc mà nhìn qua ——
Chỉ thấy một đôi nam nữ, nắm tay đi đến. Tướng mạo hai người tuyệt thế, một tuấn mỹ như thiên nhân, một tuyệt diễm như mẫu đơn, lại hòa hợp đến cực điểm.
Rõ ràng cũng không có động tác thân mật gì, nhưng cũng không khó đoán ra quan hệ của hai người.
Nháy mắt khi thấy rõ kia, đồng tử của Tưởng Uyển Tư và Ân Diệp đều co rụt lại, còn Thái Hậu thì hét lên.
“Lâu Ẩn! Tên nghiệp chướng này! Ngươi và tiện nhân này ở bên nhau?! Sao ngươi có thể…”
🍇🍇🍇🍇🍇
Dương: Chương sau kết thúc~