Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 316 :
Ngày đăng: 17:10 30/04/20
《Chương 316》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (33)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🧸🌿🧸🌿🧸🌿🧸🌿🧸🌿🧸🌿🧸
“Hỏi người nào đó một câu… Quãng đời sau này, anh có bằng lòng trải qua cùng em không?”
Dứt lời, mặt nạ cũng theo đó được tháo ra.
Khoảnh khắc đó, trong viện ca kịch to như vậy lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhưng chỉ qua một lát, trong thính phòng đã có tiếng hút khí không kìm được vang lên.
Sao… có thể?
Hầu như tất cả người xem đều ngây ngẩn cả người.
Mặc dù ——
Tình cảnh này quả thật rất lãng mạn, nhưng điểm chú ý lớn nhất lại không phải điều này.
Mà chính là, dung mạo của cô gái trên sân khấu.
Một người vốn đã bị hủy dung, gương mặt trước mắt vốn đầy vết thương, sao có thể sẽ…
“Không thể nào!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ trong khán đài truyền ra, chốc lát đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chính là Quan Vũ Phỉ.
Giờ phút này cô ta đang trừng đôi mắt đẹp, hoàn toàn bất chấp tầm mắt khắp nơi, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh trên đài, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhào lên vậy.
Nhất thời trời đất quay cuồng, Quan Vũ Phỉ thậm chí cho rằng chính mình chỉ đang trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng cô ta lại nhớ rõ ràng rành mạch: Gương mặt kia, dung nhan kinh diễm kia… Rất lâu về trước đã từng thấy trong album điện thoại của Chu Tuấn Vũ.
Ngũ quan vô cùng tinh xảo, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn không tì vết…
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Quan Vũ Phỉ như rơi xuống hầm băng.
Bởi vì, mình căn bản kém hơn nhiều, không thể sánh bằng!
Thế thân chung quy vẫn là thế thân…
Cho đến sau này khi đối phương gặp phải hoả hoạn, cô ta mới dần dần từ trong bóng tối đi ra.
Nhưng vẫn không ngờ ——
Tối nay, lại lần nữa thấy được mỹ mạo khiến lòng cô ta lạnh lẽo kia. Mà đả kích trong giây phút này so với lúc trước còn mạnh hơn nhiều!
Hắn lui lại một bước, bỗng dưng quỳ một gối xuống đất, sau đó, từ túi trong của tây trang lấy ra một chiếc hộp hoa mỹ.
Lúc này, hiện trường lại xôn xao một trận.
Trên đài, độ cong bên môi Vân Khuynh không khỏi sâu thêm, ngưng nháy mắt, nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “… Xem ra, là em đoạt lời thoại của anh rồi?”
Chu Thiệu Kiêu nhìn nàng “Vui sướng khi người gặp họa”, ánh mắt tối sầm, vẫn như cũ “Thành thật” nói: “Phải.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt phượng của Vân Khuynh càng đậm.
Rất rõ ràng.
Hai người đều lựa chọn thời khắc “Có ý nghĩa” này, muốn cho đối phương một sự kinh hỉ.
Có điều…
“Nhưng em là người nói trước, anh thế này… là gian lận rồi?” Hàng mi dài của nàng run lên, ý xấu nói: “Đứng lên đi, không cho phép phạm quy.”
Vừa nói, Vân Khuynh duỗi tay ra, trực tiếp túm người đàn ông lên.
Chu Thiệu Kiêu cũng mặc động tác của nàng, phối hợp đứng lên.
Giây lát sau, Vân Khuynh chủ động ghé sát hắn, nhón chân, nhẹ giọng trách cứ: “Thật vất vả mới chữa hết cho anh, quỳ cái gì mà quỳ?”
Biết rất rõ ràng, cho dù cả hai thốt ra một câu thuận miệng, người còn lại cũng sẽ đồng ý.
Tựa như nàng, trực tiếp tiêu sái vạn phần mở miệng cầu hôn.....
Khụ.
Tóm lại, Vân Khuynh không không hề khách khí trả về câu này.
Chu Thiệu Kiêu ngừng lại, thấp giọng nói: “Là anh không đúng.”
Giây tiếp theo, hắn lại kéo tay Vân Khuynh qua, đưa hộp nhẫn cho nàng: “… Em đeo cho anh, được không?”
Lúc này Vân Khuynh mới vừa lòng gật đầu, không khách khí cầm lấy.
Trước mắt bao người, nàng kéo hắn qua, vì đôi bên mang lên lời hứa hẹn cả đời.
Nháy mắt khi vừa hoàn thành kia, toàn trường đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Một lát sau, bất chợt có tiếng nhạc vang lên.
Vân Khuynh khẽ nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Bỗng thấy người đàn ông trước mặt lui lại vài bước, hơi cúi người, nâng tay nàng lên, nói:
——————
Dương: Mấy ngày nghỉ ta edit đc kha khá chương nên bắt đầu từ hôm nay sẽ up mỗi ngày một chương vào 8h30 tối nhé. Yêu mọi người ( ´ ∀ ")ノ~ ♡